"Em gái anh?”
Ái Nhiễm hơi sững lại, thấp giọng hỏi: “Cô Thuỷ Tâm cũng tới sao? Lẽ nào nói... mọi người đang định dùng thần hoa Côn Bằng này để chữa trị vết thương trên người cô ấy?”
“Không sai”, Tê Dương trong mắt loé lên một tia hy vọng: “Tôi tin ... thần hoa nhất định có thể khiến tình hình của em gái chuyển biến tốt. Chỉ cần em gái tôi được chữa khỏi, núi Tê Phượng này cũng có thể một bước lên tiên”.
“Vậy thì phải chúc mừng mọi người rồi!", Ái Nhiễm bình tĩnh đáp.
“Ha ha, cô Ái Nhiễm yên tâm, núi Từ Phượng và nhà họ Dục trước nay đều có quan hệ tốt. Núi Từ Phượng ổn
rồi thì nhà họ Dục cũng sẽ như cá gặp nước, ngày một phát triển!", Tê Dương cười lớn đáp.
Ái Nhiễm không nói lời nào. "Nào, cô Ái Nhiễm, mời đi lối này”.
'Tề Dương liếc nhìn Lâm Chính, khẽ mỉm cười, dẫn đầu đi thẳng về phía trước.
Hai người không còn cách nào khác đành phải đi theo Tê Dương lên núi.
Lâm Chính nhìn Tê Dương trước mặt, thấp giọng hỏi: "Hoa thần Côn Bảng, tại sao lại dùng để chữa bệnh cho người? Dùng để luyện đan không phải càng tốt sao? Mà anh nói có rất nhiều thầy thuốc ở vực Diệt Vong, chẳng lẽ vẫn có bệnh họ không chữa được sao?"
"Sao lại không có kia chứ? Trên đời có quá nhiều chuyện kỳ quái, bệnh khó chữa cũng vô số kể, người ở vực Diệt Vong cũng không thể chữa hết bệnh. Hơn nữa, người ở vực Diệt Vong rất thích mày mò chế thuốc. Việc dung hợp các độc tố trong cơ thể sinh ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814402/chuong-3625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.