Lâm Chính tự nhận mình vẫn có chút mắt nhìn.
Ánh sáng không thể che giấu tỏa ta từ mắt Tề Dương khi nhìn Ái Nhiễm chính là tình yêu.
Nhưng mà cũng phải, Ái Nhiễm này quả thực là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, mĩ mạo như tiên. Dung mạo của cô ta không phải dựa vào khoa học kĩ thuật hiện đại hay dược vật để tạo ra, mà là vẻ đẹp trời sinh. Hơn nữa cô gái này có thể chất đặc biệt, toàn thân tràn ngập khí tức lạnh lùng.
Nếu chinh phục được người đẹp như vậy, thì bất cứ người đàn ông nào cũng có cảm giác thành tựu.
Nhưng nhìn dáng vẻ Ái Nhiễm thì hình như cô ta không thích Tê Dương.
Nên nói là kiểu phụ nữ như cô ta sẽ không có hứng thú với bất cứ người đàn ông nào.
Bởi vì Lâm Chính không nhìn thấy trong mắt Ái Nhiễm bất cứ điều gì liên quan đến tình dục. Tuy cô ta có tên là Ái Nhiễm, nhưng lại chẳng liên quan gì đến cái tên.
"Tê Dương, tôi không có ý định giết bọn họ, cũng không có lòng tranh cướp dị hoa kia. Lần này tôi chỉ đơn thuần là đi ngang qua thôi. Tôi còn có việc, để hôm khác nhà họ Dục chúng tôi sẽ phái người đến xin lỗi, chào anh".
Ái Nhiễm bình thản nói, định xoay người rời đi.
"Gô Ái Nhiễm, khoan đãt".
'Tê Dương vội kêu lên.
"Còn chuyện gì sao?", Ái Nhiễm ngoảnh lại.
"Cô Ái Nhiễm, không biết người này là..."
'Tề Dương liếc mắt nhìn Lâm Chính.
Hản đã chú ý tới Lâm Chính từ lâu, chỉ là không biết nên hỏi thế nào, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814401/chuong-3624.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.