Có lẽ bản thân Lâm Chính cũng không ngờ nơi được. gọi là vực Diệt Vong lại như thế ngoại đào viên thế này.
Khi nghe thấy cái tên vực Diệt Vong, anh còn tưởng đây sẽ là một nơi tối tăm ẩm ướt, không có ánh sáng mặt trời, khắp nơi là sự hủy diệt và chết chóc như sa mạc Gobi.
Nhưng hiện giờ, quan niệm của anh đã bị đảo lộn hoàn toàn.
"Sao vậy? Có chút khó chấp nhận à?", Ái Nhiễm đi tới, nhìn Lâm Chính nói.
"Đương nhiên, là ai đặt cái tên vực Diệt Vong này vậy? Tôi phải nghi ngờ trình độ đặt tên của người đó', Lâm Chính lắc đầu đáp.
"Thực ra vực Diệt Vong trước kia không được như thế này đâu, nơi này trước kia quả thực khô cẳn chết chóc, không có sự sống. Sau đó các danh y đã đến đây và cải tạo nó thành dáng vẻ bây giờ. Nơi này được như vậy đều là nhờ công lao của bọn họ", Ái Nhiễm đáp.
"Công lao của các danh y?".
Lâm Chính ngồi xổm xuống, bốc một nắm đất lên, đặt sát mũi để ngửi, rồi mỉm cười: "E rằng không phải đâu! Đây vốn là một phúc trạch bảo địa được ông trời ưu ái, nếu không có người vào đây thì sức sống của nơi này sẽ càng mạnh mẽ hơn”.
Ái Nhiễm nhìn anh một cái, không nói gì.
"Nếu tôi đoán không nhầm, nơi này trước đây sở dĩ khô cần chết chóc là bởi vì từng có cường giả tu luyện ở đây. Vị cường giả kia đã hấp thu hết linh vận và tinh hoa ở mảnh đất này, khiến nó khô căn lụi bại. Chắc là cường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814398/chuong-3621.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.