Ái Nhiễm nhìn ra được Lâm Chính là một người rất say mê y thuật, hơn nữa si mê một cách điên cuồng.
Nếu không đưa cho anh, chỉ sợ anh sẽ nếm thử tất cả kì hoa dị thảo chưa thấy bao giờ dọc đường đi.
"Cảm ơn, cảm ơn".
Lâm Chính vội nhận lấy quyển sách kia, nóng lòng mở ra đọc luôn.
"Thần y Lâm, chẳng phải anh muốn giải quyết thiên kiêu hạng nhất sao? Nếu chúng ta còn chậm trễ thì sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất đấy, mau lên đường thôi", Ái Nhiễm nói.
"Được, được! Chúng ta đi luôn nào!".
Lâm Chính gật đầu lia lịa, bước chân nhanh hơn, nhưng mắt vẫn không dứt ra khỏi quyển bách khoa toàn thư y dược kia.
Ái Nhiễm lắc đầu, cũng chẳng buồn khuyên nữa.
Cứ như thế, Lâm Chính vừa đi vừa đọc, nhìn chẳng giống một người sắp đi giết người chút nào, mà giống như học giả cần cù hơn.
Tuy bách khoa toàn thư kia dày cộp, nhưng chỉ không đến nửa ngày, Lâm Chính đã hài lòng gấp sách lại.
"Ủa, không đọc nữa à?", Ái Nhiễm khó hiểu hỏi.
"Không đọc nữa".
Lâm Chính mỉm cười, ánh mắt không khỏi liếc về phía cây cối ở hai bên đường. Khi nhìn thấy thảo dược nào đó, anh sẽ chạy ngay tới hái, thủ pháp không thành thạo lắm, hình như làm theo phương thức trong bách khoa toàn thư, nhưng cũng không có sai sót gì.
"Anh đúng là biết học đi đôi với hành”.
Ái Nhiễm nhìn cách hái của Lâm Chính liền gật đầu, vô cùng tán thưởng.
"Ở ngoài không có những loại thảo dược này, hôm nay đã đến đây thì phải hái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3814399/chuong-3622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.