“Ha ha, bà cụ Diệp, tôi biết bà trước giờ luôn vậy mà. Diệp Bồ Đề vốn là vật ngoại thân, không có thì sau lại sẽ lại có. Nhưng người không còn thì thật sự là không còn mà”, anh ta bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ đắc ý.
“Người đâu, đi lấy Diệp Bồ Đề đưa cho nhà họ Thủy”, bà cụ Diệp mệt mỏi nói.
“Điều này..”, nhà họ Diệp tỏ ra do dự.
“Mau đi đi”, bà cụ Diệp đanh mặt. Đám đông không thể từ chối đành thở dài và quay người đi lấy.
“Đợi chút”, đột nhiên, Diệp Tâm Ngữ hét lớn, cầm bình trà và ném mạnh xuống đất. Cô ta lấy một mảnh vỡ ghì lên cổ mình.
“Tâm Ngữ, cháu làm gì vậy?”
“Tâm Ngữ, dừng tay, đừng làm trò ngốc nghếch”, người nhà họ Diệp cuống cả lên lập tức lao đi.
“Đứng lại, nếu không tôi sẽ tự sát”, Diệp Tâm Ngữ hét lớn. Người nhà họ Diệp quay qua nhìn.
“Tâm Ngữ, cháu đang làm gì vậy? Đừng có làm loạn, mau bỏ thứ đó xuống”, bà cụ Diệp đứng dậy, đanh mặt.
“Bà ơi, Tâm Ngữ ngu ngốc để bị người ta lừa. Chuyện này đúng ra phải để cháu chịu trách nhiệm. Diệp Bồ Đề là mệnh mạch của nhà họ Diệp, nếu như mất đi nó, thì nhà họ Diệp thật sự xong đời. Nếu vì 'Tâm Ngữ mà nhà họ Diệp mất đi Diệp Bồ Đề và bị diệt vong thì cháu sẽ là kẻ tội đồ. Tâm Ngữ không muốn trở thành người như vậy. Vì vậy, cháu nguyện gánh chịu mọi hậu quả”, Tâm ngữ vừa nói vừa khóc.
“Đồ ngốc này..", bà cụ Diệp nhìn đứa cháu bằng đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813853/chuong-3076.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.