Người nhà họ Diệp không tin được, không thể chấp nhận kết quả này.
“Thần y An! Cầu xin cô hãy cứu con gái tôi! Cầu xin cô! Chỉ cần có thể chữa khỏi cho con gái tôi, cô bảo tôi làm gì cũng được!”.
Khang Tuệ từ ngoài cửa chạy vào, quỳ xuống ôm chân thần y An khóc lóc.
Người xung quanh vô cùng thương xót.
Khang Tuệ ngày trước hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền huệ thế nào, nhưng nỗi đau mất con khiến bà ta hoàn toàn suy sụp.
Bà ta không thể chịu đựng được nữa.
Bây giờ bà ta chỉ muốn con gái bà ta sống lại.
“Bà Khang! Không phải tôi không muốn cứu cô Diệp, mà thực sự là tôi đã lực bất tòng tâm. Cô Diệp đã chết, tôi kiến thức nông cạn, nào có bản lĩnh khởi tử hồi sinh? Thật sự xin lỗi”, thần y An thở dài nói.
“Tâm Ngữ, con gái tôi!", Khang Tuệ khóc đau đớn, gần như nghẹt thở.
Những người khác cũng không khỏi lau nước mắt.
Bà cụ Diệp im lặng nhìn, không nói lời nào, khuôn mặt như già đi mấy tuổi.
“Thần y An, thật sự không có cách nào hay sao?”, bà cụ Diệp đột nhiên thở dài, khàn giọng hỏi.
“Cách... thì vẫn có một cách nhưng rất mong manh, tôi cũng không chắc có hiệu quả hay không”, thần y An nói.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều ngẩng đầu. “Thần y An, là cách gì? Xin hãy nói cho chúng tôi!", Khang Tuệ vội nói, giống như níu được cọng rơm cứu mạng.
Thần y An cười gượng: “Thật ra... chỉ cần có thể mời thần y Lâm ở Giang Thành đến đây, có lẽ cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813854/chuong-3077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.