“Này Tâm Ngữ, sao cậu có thể vu oan cho người khác chứ? Đang yên đang lành mình làm như vậy làm gì? Chúng ta là bạn thân nhiều năm cơ mà. Cậu...sao có thể làm vậy với mình chứ?”, Liễu Chiêu Nhi chống nạnh, giả bộ phãn nộ: “Nếu cậu cho rằng mình làm thì được thôi cậu lấy bằng chứng ra đây! Nếu như có bằng chứng xác minh thì cậu muốn thế nào cũng được”.
“Tất cả mọi người ở đây chỉ có cậu có thể tùy ý ra vào phòng của mình. Nếu không phải là cậu thì ai có thể đặt Hồng Nguyệt Châu vào phòng của mình được chứ?”, Diệp Tâm Ngữ bặm môi.
“Chứng cứ đâu? Lấy ra đây! Đừng có ngậm máu phun người”, Liễu Chiêu Nhi tỏ ra khinh thường.
Nói thì là như vậy nhưng biểu cảm của Liễu Chiêu Nhi đã quá rõ ràng. Chính là do cô ta làm. Thế nhưng có cậu Thủy chống lưng nên chẳng ai làm gì được cô ta.
“Khốn nạn”, Diệp Tâm Ngữ siết nắm đấm, thật chỉ muốn đập cho Liễu Chiêu Nhi một trận.
“Diệp Tâm Ngữ, Hồng Nguyệt Châu không phải do cô ăn trộm, nhưng cô xông vào từ đường nhà chúng tôi, đánh người nhà chúng tôi bị thương thì chuyện đó không thể chối cãi được. Nhà họ Thủy có camera, chứng cứ rành rành ra đó cô cãi thế nào?”, cậu Thủy hừ giọng.
“Anh gài bãy tôi”, Diệp Tâm Ngữ tức run.
“Tâm Ngữ, lùi xuống”, lúc này bà cụ Diệp lên tiếng.
“Bà!”, Tâm Ngữ quay lại.
“Bà nói rồi, lùi xuống”, bà cụ Diệp mặt lạnh như băng. Diêp Tâm Ngữ bất lực, đành phải lùi qua một bên.
“Cậu Thủy, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813852/chuong-3075.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.