Mọi người nhìn mà toát mồ hôi hột, ai nấy đều khiếp sợ.
Lâm Chính không biết thân phận của người đàn ông này, nhưng bọn họ biết.
Bảo người này khiêng kiệu? Thần y Lâm... điên rồi!
Nhưng Lâm Chính không phát hiện ra điều này. Sau khi rèm được vén lên, anh bước nhanh vào nhà, cùng mọi người đi chữa trị cho Mộc Thái Cực.
Lúc này Mộc Thái Cực chỉ còn hấp hối.
Cơ thể đã bắt đầu lạnh đi.
Trong phòng, bà lão vẫn lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt mờ đục ánh lên vẻ bi thương.
Ông Chung muốn cố gắng giữ chút hơi tàn cho ông cụ, nhưng cuối cùng vẫn vô ích.
Lúc này Hàn Triệu đã quỳ sẵn dưới đất. Đợi Lâm Chính bước vào cửa, anh ta lập tức dập đầu với Lâm Chính, cực kỳ cung kính, không dám ngang ngược.
Lâm Chính liếc nhìn anh ta, vẻ mặt hờ hững.
“Trong các ông, ai đã châm Tố Vấn Ngũ Hành Châm cho Mộc long soái?”, ông Chung thấy người đã đến, lập tức lên tiếng hỏi.
“Tố Vấn Ngũ Hành Châm?”.
“Đó là châm pháp trong truyền thuyết, sao chúng tôi biết được?”.
“Không phải tôi”.
“Tôi không biết”.
Bọn họ ngạc nhiên nói, đồng loạt lắc đầu.
“Là tôi”.
Lâm Chính tiến tới.
Mọi người đều dồn ánh mắt lên người anh.
“Ồ?”, ông Chung vô cùng ngạc nhiên, quan sát Lâm Chính một lượt, không tin nổi nói: “Không ngờ người kế thừa Tố Vấn Ngũ Hành Châm lại trẻ tuổi như vậy! Thật không thể tin được!”.
Lâm Chính không trả lời ông ta, mà đi tới bên cạnh Mộc long soái, lặng lẽ kiểm tra, nhíu mày: “Làm lỡ thời gian lâu quá rồi”.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-vo-dung-cua-nu-than-ban-chuan-moi-full/3813792/chuong-3015.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.