Nhưng theo như tôi biết, ngoại trừ căn nhà không phải là tài sản âm, thì tất cả những thứ khác đều là nợ, ngay cả chiếc A8 anh ta đã lái ba năm nay cũng được đem đi thế chấp vay tiền.
Đàn ông khi đã nhẫn tâm, thật sự rất đáng sợ. Ngay trong ngày hoàn tất thỏa thuận ly hôn, chúng tôi đến thẳng Cục Dân chính đăng ký.
Khoảnh khắc nhận được giấy biên nhận, hốc mắt Kỷ Hoài Kha bỗng đỏ hoe, anh ta nhìn tôi thật lâu, cuối cùng áy náy nói một câu: "Khương Nhiễm, anh xin lỗi!"
Nước mắt cá sấu! Tôi hận không thể nhổ vào mặt anh ta.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta reo lên, tôi liếc nhìn, thấy tên hiển thị là "Mộng Nhu".
Kỷ Hoài Kha tắt điện thoại, sau đó lấy cớ đi vệ sinh, bảo tôi đợi anh ta một lát. Tôi giả vờ như không biết gì, tìm một chiếc ghế ở đại sảnh ngồi xuống.
Tôi nhắn tin cho anh họ: "Anh, rốt cuộc khi nào anh về nước? Em sợ không đợi được nữa."
Anh họ trả lời: "Dự án anh đang làm xong là có hai mươi ngày nghỉ, em đợi anh thêm nhiều nhất ba tuần nữa."
Tôi sốt ruột: "Em thì đợi được, nhưng mấy thỏi vàng kia thì không đợi được, anh nhanh lên, đến lúc đó lấy được ra, em chia cho anh một nửa!"
Giọng nói của anh họ lập tức vang lên trong điện thoại: "Tiểu Nhiễm, em nhất định phải đợi anh, nhanh nhất hai tuần, không, nhanh nhất mười ngày là xong, anh sẽ về nước ngay, vụ này em không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chong-bac-menh-cua-toi/3742239/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.