Edit: Ryal
Uông Sở Lương dùng đũa gắp một sợi mì lên nếm thử, thấy chín rồi thì tắt bếp.
Lương Hiệt lại gọi điện đến.
"Giờ nói chuyện được chưa? Hử? Giờ mình nói chuyện được chưa?". Hắn vừa xuống khỏi thuyền hải tặc, người lâng lâng như giẫm trên bọt biển, vừa túm cái biển quảng cáo ven đường cho dịu cơn chóng mặt khó thở lại vừa phát bực với Uông Sở Lương. "Anh cũng biết như thế là tự giày vò bản thân, thế sao vẫn làm? Rốt cuộc anh nghĩ gì thế?".
Uông Sở Lương mở loa ngoài, đứng tại chỗ ăn mì trong nồi luôn, vừa nghe Lương Hiệt cáu tiết vừa cười khanh khách.
Trước giờ Lương Hiệt vẫn không phải người tốt tính, nhưng cũng chưa lần nào đi quá giới hạn.
Hắn rất thiếu kiên nhẫn, nóng nảy mà dễ bực, nhưng tới trước Uông Sở Lương thì lại bị vuốt phẳng như làn nước. Nếu không phải từng thấy hắn cư xử cộc cằn với người khác, Uông Sở Lương còn chẳng biết hóa ra mình có đặc quyền.
Giờ nghe hắn nổi cáu với mình, y lại thấy thú vị.
"Đâu còn cách nào khác". Uông Sở Lương nói. "Tôi còn phải sống mà".
"Sống? Giờ anh sống không tốt à?". Lương Hiệt hít một hơi sâu. "Anh nói thật với em đi, anh gặp chuyện gì khó khăn hay sao? Mình gặp nhau rồi cùng tìm cách giải quyết".
Câu sau của hắn khiến Uông Sở Lương rất cảm động – có người nguyện cùng mình đối mặt với nghịch cảnh, đó là may mắn biết nhường nào.
Nhưng ngay cái lúc y chuẩn bị chịu thua, không dọa hắn nữa, thì giọng nói của Kha Địch lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chon-xua/238974/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.