Edit: Ryal
Từ lúc thốt ra câu hỏi ấy, Uông Sở Lương đã biết dù Lương Hiệt có chọn ai thì y cũng sẽ khó chịu.
Nhưng y cứ thích hỏi đấy, y muốn đánh thức chút lương tâm đang ngủ say trong linh hồn Lương Hiệt. Có đôi khi, muốn được như ý thì con người ta không thể rút lui mà chẳng phải chịu chút tổn thất nào.
Phải làm địch tổn thương một ngàn còn mình tự chịu tám trăm, chuyện thường ấy mà.
Uông Sở Lương cảm nhận được rất rõ – người ở đầu dây bên kia thoáng khựng lại: "Em...".
"Mà thôi, tôi hỏi em làm gì cơ chứ?". Y cố ý ngắt lời hắn, rồi cười cười. "Đêm nay tôi sẽ tìm cớ không đi đâu cả, còn em thích ngủ cùng Kha Địch thì cứ ngủ, tôi không quản lí được. Ban nãy tôi đùa thôi".
"Em ngủ cùng cậu ta làm gì?". Lương Hiệt tức muốn hộc máu. "Anh đừng vu oan cho em nữa mà!".
Uông Sở Lương cười, dùng đũa khảy nồi mì đã hơi mềm nhũn ra: "Được rồi, người bên cạnh em vội lắm rồi đấy, đi đi".
"Còn anh?". Lương Hiệt hỏi. "Anh định thế nào?".
"Không đi nhậu thì cũng phải tìm cớ sao cho hợp lí chứ, hôm nay không đi thì mai cũng gặp, có những việc chẳng trốn tránh được". Uông Sở Lương nói. "Nhưng tôi tự biết xử lí được".
"Anh xử lí cái gì? Anh não phẳng bỏ xừ, bị bán đi còn giúp người ta đếm tiền nữa!".
Uông Sở Lương cười: "Trong lòng em, tôi là một thằng đần à?".
"Không phải, anh ngây thơ". Lương Hiệt đáp. "Dễ lừa".
Uông Sở Lương trợn trắng mắt, lòng thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-chon-xua/238975/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.