Nghe thấy âm thanh này, cơ thể Tiêu Mộ Vũ lập tức căng chặt, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu đang nằm cạnh mình. Tay Tiêu Mộ Vũ ấm lại, là Thẩm Thanh Thu đưa tay ra nắm lấy tay cô, sau đó Thẩm Thanh Thu nhích sang bên phải, cơ thể cũng dính lấy cơ thể Tiêu Mộ Vũ, dường như là nằm nửa người trong lòng Tiêu Mộ Vũ. Tuy Thẩm Thanh Thu không nói lời nào, nhưng hành động này khiến cảm giác sợ hãi của Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng tiêu tan quá nửa. Thế là Tiêu Mộ Vũ không nhìn sang bên cạnh nữa, mà tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe tiếng động bên ngoài. Cốc cốc cốc, ban đầu là tiếng gõ không nặng không nhẹ, không nghe ra rốt cuộc là thứ gì đang gõ, sau đó lại thêm ba tiếng, lực đã mạnh hơn, Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng cảm nhận được là đang gõ cửa sổ, âm thanh gõ tường và cửa sổ vẫn có chút khác biệt. Vì trong phòng không ai phát ra âm thanh, cho nên tiếng gõ cửa càng ngày càng gấp gáp, đã biến thành "rầm rầm rầm", lực mạnh tới nỗi năm người Tiêu Mộ Vũ đều nghe thấy rõ ràng âm thanh rung lắc đập cửa sổ. Âm thanh gõ cửa càng ngày càng nặng, càng ngày càng gấp, nhưng vẫn duy trì ba lần một lượt, rất có quy luật. Rất nhanh sau đó, âm thanh có tiết tấu này dần trở nên điên cuồng, từng tiếng từng tiếng giống như oanh tạc vào lòng người, như nốt nhạc đòi mạng, khiến sợi dây trong lòng năm người bị kéo chặt. Hô hấp của cả năm đều bị đè xuống, cơ thể vô thức co chặt. Rầm rầm rầm, bộp! Dây đàn đứt đoạn. Cửa sổ nặng nề rơi xuống. Tiêu Mộ Vũ vô thức run lên một cái, Thẩm Thanh Thu bên cạnh lại nắm chặt tay. Mà sau khi cửa sổ bị xô ngã, ngay sau đó lại là sự im lặng giống như chết, không có bất kì âm thanh nào. Nhưng sự im lặng này còn khiến người ta ngạt thở hơn tiếng gõ cửa trước đó, Trần Khải Kiệt ôm chặt lấy chăn, cảm giác bản thân sắp phát điên. Thời gian trôi đi vô cùng khổ sở, trong phòng ngập trong tối tăm, tới nỗi những giác quan khác càng thêm nhạy bén, đôi tai ra sức nắm bắt âm thanh, đột nhiên lại là ba tiếng, "cốc cốc cốc". Lần này lông tơ trên người Tiêu Mộ Vũ đã dựng đứng, Tả Điềm Điềm ôm lấy Tô Cẩn, nhắm mắt ước gì có thể vùi đầu vào lòng Tô Cẩn. Mà lần này, âm thanh như gần trong gang tấc, có người đang ở phòng ngủ chính gõ lên bờ tường bên phải của phòng bọn họ. "Cốc cốc cốc", khác với âm thanh lơ lửng trước đó, tiếng gõ này chân thực lọt vào tai năm người, đang gõ trên tường. "Hi hi." Một tiếng cười ngây thơ lại vui vẻ của cô gái truyền từ phòng ngủ chính bên cạnh tới, "Hi hi." Nó cứ cười như thế, sau đó một loạt tiếng bước chân truyền tới, "bạch bạch bạch" hỗn loạn lại vui vẻ, giống như đứa trẻ đang vui vẻ đuổi bắt ở đó. Khiến năm người đang lắng nghe co chặt da đầu, chuyện này quá thử thách tim gan bọn họ. Thẩm Thanh Thu tỉ mỉ lắng nghe, sau đó viết vào lòng bàn tay Tiêu Mộ Vũ một chữ "ba". Tiêu Mộ Vũ lập tức hiểu ý của Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh thu muốn nói trong phòng có ba đứa trẻ. "Hi hi." Ba tiếng cười, xác thực nếu cẩn thận lắng nghe sẽ có chút khác biệt, chỉ là nửa đêm canh ba, ba đứa trẻ xuất hiện trong phòng bọn họ, chắc chắn không thể nghĩ tới góc độ nhà có người ở. Tiêu Mộ Vũ không thể tưởng tượng ra cảnh tượng trong phòng ngủ chính, cũng không dám đoán, ba đứa trẻ chơi trò đuổi bắt trong phòng ngủ chính như chốn không người, trong đó có một đứa đang khóc, ban đầu tiếng khóc rất nhỏ, sau đó to dần, cuối cùng gần như cuồng loạn. Giống như một đứa trẻ muốn thu hút sự chú ý của người lớn, cất cao giọng ra sức khóc, giây tiếp theo chúng ta sẽ cảm thấy nó sẽ ngất đi. Phòng bên giống như đang trình chiếu một sân khấu kịch, mà tấm màn sân khấu không được vén ra, để khán giả chỉ có thể tưởng tượng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì bằng âm thanh bên trong. Khi Tiêu Mộ Vũ mù mịt không biết rốt cuộc cảnh tượng này có nghĩa là gì, âm thanh của hai đứa bé gái còn lại vang lên, "Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Ngoan, đừng khóc nữa." Âm thanh này giống như chị gái hiểu chuyện đang dỗ dành em trai em gái, nhưng dần dà, âm thanh dịu dàng non nớt này trở nên gấp gáp, cuối cùng lại trầm thấp lạnh lùng. "Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa. Đừng khóc nữa!" Một đứa bé gái trong số đó hét lên, bản thân nó cũng thút thít theo, nhỏ tiếng nài nỉ: "Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, chị sợ, em đừng khóc nữa." Nhưng cho dù nó nói thế nào, đứa trẻ khóc lóc vẫn khóc tiếp, tiếng khóc cuồng loạn của đứa trẻ khiến năm người hoảng loạn, thậm chí còn choáng váng đầu óc, rõ ràng không ổn chút nào. Lòng dạ Tiêu Mộ Vũ bắt đầu sốt ruột, rốt cuộc điều kì quái này đang ra hiệu điều gì, cô hoàn toàn không có manh mối, cũng không biết rốt cuộc phải ứng phó thế nào, chỉ đành bị động tiếp nhận.
Mà rất nhanh sau đó, một loạt tiếng két két chói tai truyền từ trên tường tới, giống như có người dùng móng tay không ngừng cào lên tường. Âm thanh vốn phi nhân loại này khiến người nghe khó chịu toàn thân, cộng thêm tiếng khóc của đứa trẻ kia, rất nhanh sau đó Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm đã không khống chế được, giơ tay che tai, nhưng vẫn không cản được âm thanh ma quỷ này lọt vào tai. Tiêu Mộ Vũ cũng rất khó chịu, ngoài cảm giác chói tai đau đớn, lại khiến người ta muốn hét lên, nhưng Tiêu Mộ Vũ có một loại trực giác, chỉ cần lên tiếng hậu quả sẽ không thể lường được. Trong âm thanh đòi mạng này, giọng nói non nớt của đứa bé gái lại bắt đầu đọc đồng dao, âm thanh ấy giống như tiếng ngâm nga trong phim kinh dị, lúc ẩn lúc hiện biến hóa khôn lường. Cho dù hoàn cảnh lúc này có bao nhiêu tạp âm, nó cũng quẩn quanh vang vọng rõ ràng trong nhà. "Ba đứa trẻ ở trên đường, chúng muốn làm gì thế, chúng muốn về nhà. Một đứa vác gùi trên lưng, một đứa gánh củi khô, một đứa khóc thảm thiết. Ôi chao ba đứa trẻ, tại sao trên đất chỉ có bốn chiếc chân? Ôi chao ba đứa trẻ, tại sao trên đất chỉ có bốn chiếc chân? Đáng sợ quá, đáng sợ quá, một đứa trẻ ngã xuống, hai đứa trẻ nằm lại, một đứa trẻ bỏ lại củi khô, đáng sợ quá. A, đầu của ai nở hoa, không khóc không khóc, ngủ đi thôi, chỉ còn lại hai đứa trẻ. Cuối cùng về tới nhà, nhìn thấy bố rồi, vỗ lưng đứa trẻ, vỗ chân đứa trẻ, vỗ từ đầu tới đuôi. Bộp, củi khô văng đi, chỉ còn lại hai đứa trẻ cũng đi ngủ rồi. Tại sao lại khóc, tại sao lại khóc, khóc đi khóc đi, toàn bộ ngủ hết rồi." Khúc đồng dao này không có nhịp điệu, chỉ là điệu ngâm của đứa bé gái có tiết tấu, khi hát tới "Tại sao lại khóc, tại sao lại khóc", Tiêu Mộ Vũ có thể cảm nhận được nó thút thít, thê lương lại oán hận. Mà nội dung khúc đồng dao, ban đầu nghe có vẻ hỗn loạn, những tỉ mỉ nghĩ lại sẽ có cảm giác như câu chuyện ma. Tiêu Mộ Vũ đau đầu nhức óc vì động tĩnh kích thích bên cạnh, Thẩm Thanh Thu cũng không nhịn được, nhóm Tô Cẩn cũng không thể không dùng chăn che đầu, đè lại cảm giác nóng ruột và đau khổ. Trực giác của Tiêu Mộ Vũ nói với cô, nếu không hành động, bọn họ sẽ chết chắc. Trong lòng Tiêu Mộ Vũ quyết định, thế là thò tay ra, khi Tiêu Mộ Vũ làm một tư thế gõ, Thẩm Thanh Thu lật người kéo lấy cô. Tiêu Mộ Vũ quay đầu lại, tay phải gõ lên cánh tay Thẩm Thanh Thu, một lát sau Thẩm Thanh Thu mới thả lỏng. Nhưng Thẩm Thanh Thu đã nắm dao găm trong tay, đồng thời cũng chuẩn bị sẵn thẻ đạo cụ có thể sử dụng. Động tác của Tiêu Mộ Vũ không hề chậm trễ, co ngón tay lên, "cốc cốc cốc". Lúc này động tác cào tường lập tức dừng lại, đứa bé gái vô cùng vui vẻ nói một câu, "Thì ra các người trốn đi à." Âm thanh của đứa trẻ vốn nên ngây thơ hoạt bát, nhưng ngữ điệu vui vẻ ở phòng bên cạnh lúc này giống như tín hiệu của lệ quỷ trước khi giết người, không ai cảm thấy ngây thơ hoạt bát. Ba tiếng này giống như kích hoạt một nút ấn, cửa sổ phòng ngủ lập tức bị gió thổi ra, căn phòng vốn dĩ đen đặc giống như một sân khấu có ánh sáng rọi xuống. Trong ánh sáng ấy, ba đứa trẻ thình lình xuất hiện trước mặt năm người. Khuôn mặt của chúng tái nhợt, vành mắt lộ ra màu đen nặng nề, lòng trắng phủ lên đồng tử, nhìn vô cùng âm u, lúc này chúng đứng trước giường lớn của năm người. Đứa nhỏ nhất đứng giữa là bé trai, mang theo chiếc khóa bạc nhỏ, vẫn há miệng không ngừng gào khóc, hoàn toàn mặc kệ tới hai đứa bé gái lớn hơn một chút đang uy hiếp năm người đồng loạt rụt chân về trước mặt. Tuy nó đang khóc, nhưng biểu cảm lại đang cười, đôi môi trắng bệch há ra, bên trong chiếc miệng mở to là một mảng đen đặc, nhìn rất dọa người. Mà hai đứa bé gái nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, chúng không khóc, nhưng khóe mắt có hai vệt nước mắt rõ ràng, thậm chí còn chảy ra màu đỏ thẫm, giống như máu, biểu cảm đau khổ lại bất lực, giống như đang cầu xin sự trợ giúp. Thế là nhất thời, năm người lớn đang rúc lại với nhau, cùng ba con quỷ nhỏ âm u đáng sợ, cứ giằng co với nhau như thế. "Ting! Chúc mừng tổ đội người chơi Tiêu Mộ Vũ thành công khởi động nhiệm vụ 1 của phó bản số 008. Nội dung nhiệm vụ: Vui lòng tự tìm hiểu. Yêu cầu nhiệm vụ: Vui lòng tự tìm hiểu." Hệ thống đột nhiên xuất hiện, khiến năm người đang đau đớn khổ sở trong tiếng khóc giật mình. Lúc này có lên tiếng hay không đã không còn tác dụng gì nữa, Trần Khải Kiệt khó khăn nói: "Đội trưởng Tiêu, chúng... chúng muốn làm gì?" Anh vừa nói xong, biểu cảm đứa bé gái bên phải bắt đầu vặn vẹo, trên khuôn mặt nó xuất hiện hai loại biểu cảm, một nửa là sợ hãi đáng thương, một nửa là độc ác hung tợn. Nó quay mặt nhìn Trần Khải Kiệt, tiến một bước lên phía trước, tách, có thứ gì đó rơi xuống.
"Từ khi vào thôn tới hiện tại, có gì đặc biệt nhắc nhở nhiệm vụ của chúng ta không?" Tô Cẩn cố gắng kháng cự tiếng khóc, nghĩ ngợi, nhưng câu nói này chỉ vô thức nói ra, vì Tô Cẩn lập tức nhớ tới khúc đồng dao ban nãy. "Ba đứa trẻ... đội trưởng Tiêu, là đang nói về chúng sao?" Tiêu Mộ Vũ nhìn đứa trẻ đã dần hóa vẻ hung dữ, ác quỷ do trẻ con hóa thành là thứ khó đối phó nhất, chúng không hiểu quá nhiều lí lẽ, cũng không cách nào khống chế cảm xúc của bản thân, một khi bùng nổ, sẽ cực kì hung ác. Khúc đồng dao chỉ lặp lại hai lần vang vọng trong đầu Tiêu Mộ Vũ, trí nhớ mạnh mẽ đủ để cô nghiền ngẫm ý nghĩa của từng câu, cuối cùng cô thử đè giọng nói với tiểu quỷ gào thét ở giữa: "Đừng khóc nữa." Âm thanh này không thể coi là uy hiếp, ngược lại toát ra vẻ thương lượng, nhưng tiểu quỷ kia không gợn sóng, ngược lại càng gào dữ hơn. Trong đôi mắt trắng dã tỏa ra hơi thở chết chóc, thậm chí Tiêu Mộ Vũ nhìn ra một tia thấy người gặp họa mà vui. Mà khi Tiêu Mộ Vũ nói xong, biểu cảm của hai đứa bé gái cứng lại, khẽ quay đầu sang đứa bé trai lắc một cái, sau đó thê lương hét lên. Năm người Tiêu Mộ Vũ mở to mắt nhìn cơ thể của hai đứa bé gái cạch mấy tiếng, như thể chuẩn bị rã ra, hai chân hai tay cong lên, tóc dài dính da đầu, giống như hai con nhện khổng lồ nhào về phía mấy người Tiêu Mộ Vũ nhanh như chớp. Hàm răng sắc nhọn trong miệng giống như răng cửa, vừa nhào tới liền nhắm thẳng cổ họng của Tiêu Mộ Vũ, xem ra nó biết rõ chuyện Tiêu Mộ Vũ gõ tường. "Thanh Thu, đừng đánh chúng." Tiêu Mộ Vũ biết Thẩm Thanh Thu nhất định sẽ ra tay, vội vàng nói. Thẩm Thanh Thu chỉ có thể thu dao găm về, vén chăn quấn lấy đứa bé gái đang nhào đến vào trong. Nhưng Thẩm Thanh Thu nhanh, đứa bé gái kia còn nhanh hơn, đột nhiên xuyên qua mép chăn, may mà Thẩm Thanh Thu nhanh chân lẹ mắt, kéo Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng lăn xuống giường. Tả Điềm Điềm ở một bên trực tiếp vung dây thừng đỏ, trói chặt một đứa trẻ còn lại, ba người đồng thời nhảy khỏi giường lớn. Căn phòng không quá lớn, năm người ba quỷ rất chật chội. Với cấp độ của phó bản, ma quỷ cũng không tầm thường, đứa bé gái kia lại gấp tay chân, vào cả ép mình lại giống như gấp chăn, xương cốt như bị chặt đứt, không chút phí sức cong lên, chớp mắt đã giãy khỏi dây thừng. Thẩm Thanh Thu đứng vững ở một bên nhìn Tiêu Mộ Vũ, xác nhận Tiêu Mộ Vũ không sao, liền xông về phía trước xách đứa bé trai ở một bên há miệng vừa khóc vừa cười lên, lạnh lùng nói, "Ban nãy cô ấy bảo mày đừng khóc nữa, mày không nghe thấy sao?" Giọng điệu này của Thẩm Thanh Thu không hề thương lượng, động tác mạch lạc dứt khoát, không hề chần chừ vì nó là ma quỷ. Âm thanh lạnh tanh của Thẩm Thanh Thu cất lên, áp suất toàn thân đè xuống, thật sự khiến tiểu quỷ run rẩy dừng lại. Mà động tác đang chuẩn bị nhào tới thêm lần nữa của hai đứa bé gái ở một bên cũng dừng lại theo. Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nhưng tiểu quỷ này cũng chỉ dừng không tới 3 giây, hai tay đột nhiên dang ra, năm ngón tay với móng tay đen xì phình lên, trực tiếp đâm xuống ngực Thẩm Thanh Thu. Tiêu Mộ Vũ biến sắc, lập tức rút kiếm đồng trong tay ra, sau khi nghiêng kiếm đâm xuống liền dùng sức chặn lại. Giây tiếp theo, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy hợp cốc hai tay truyền tới cơn đau, sức lực của tiểu quỷ này lớn tới đáng sợ, một đòn tấn công này của Tiêu Mộ Vũ không những không ngăn được nữa, còn bị nó làm đau hợp cốc. Nhưng hành động này đủ thời gian để Thẩm Thanh Thu tránh đi, cô ấy nắm lấy bàn tay đang đỡ kiếm đồng Tiêu Mộ Vũ chém xuống của tiểu quỷ rồi nhanh chóng đè xuống, mượn lực của tiểu quỷ duy trì tư thế lơ lửng giữa không trung của bản thân, hai chân đạp một cái, eo dùng lực, cả cơ thể dựng đứng, vừa vặn tránh được móng vuốt cào tới. Vì vồ hụt, tiểu quỷ lại bắt đầu chuẩn bị gào khóc, nhưng Thẩm Thanh Thu lật người chạm đất phía sau lưng, chân phải lập tức xoay một vòng, tiểu quỷ bị cô ấy hung hăng đạp lên tường, đụng một phát tới nỗi tiếng khóc im bặt, rồi ngã xuống giường. Không đợi tiểu quỷ hoàn hồn, Thẩm Thanh Thu đã giống như con báo đuổi bắt con mồi, nắm đấm tay phải nặng nề nện xuống bên tai tiểu quỷ. Phản giường rắc một tiếng rồi thủng một lỗ, nụ cười trên mặt tiểu quỷ triệt để biến thành khóc, cứng nhắc không dám động đậy. Nhưng Thẩm Thanh Thu lại mặc kệ, nắm lấy một góc ga giường mạnh mẽ nhét vào miệng nó, lại kéo ga giường quấn chặt hai chân hai tay của tiểu quỷ. Sau khi làm xong cô ấy mới quay đầu nhìn bốn người với biểu cảm "Không hổ là đội phó" cùng hai con quỷ đang đơ ra khi quan sát hành động này, u ám nói: "Nó không khóc nữa rồi, phải nhét vào trong gùi à?" Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn: ... Rốt cuộc ai mới là quỷ thế?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]