Sau khi Thẩm Thanh Thu nói xong, mấy người Tô Cẩn vừa sửng sốt vừa nể phục, chỉ có Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhịn cười. Cô luôn cảm thấy Thanh Thu nhà mình bị phó bản trước kìm hỏng rồi, nên mới ra tay vô cùng quyết đoán hung ác không chút nể nang như thế, có lẽ hành động này đã dọa sợ ba con quỷ nhỏ.
Bốn người trong phòng không lên tiếng, còn hai con quỷ nhỏ đứng thẳng người rồi lùi sau, sau khi cách năm người xa một chút, lúc này mới nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu không lên tiếng.
"Bọn tao đã làm theo yêu cầu của mày, bảo em trai mày ngừng khóc, chúng mày còn muốn làm gì nữa?" Tiêu Mộ Vũ kiên nhẫn nhìn hai đứa bé gái.
Mà Thẩm Thanh Thu lườm tiểu quỷ trong tay, ném nó xuống đất, giẫm lên ga giường trói nó.
Đứa bé gái nghe xong, biểu cảm trên mặt lập tức sụp xuống, tủi thân buồn bã không nói thành lời, máu chảy nơi khóe mắt càng thêm rõ ràng, mang theo tiếng khóc thút thít nói: "Về nhà, chúng tôi muốn về nhà."
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu lại, về nhà? Ở đây có nhiều nhà như thế, nhà nào là nhà chúng?
Vốn dĩ cô muốn hỏi thẳng, nhưng nghĩ tới điều gì đó, lại thận trọng nuốt về, còn làm động tác tay ra hiệu cho những người khác đừng lên tiếng vội.
Dáng vẻ của hai đứa bé gái vốn rất đau thương, nhưng nhìn mấy người Tiêu Mộ Vũ không tỏ thái độ, chỉ nhìn chúng, thế là khuôn mặt khiến người ta đau lòng trở nên gấp gáp, còn thấp thoáng thái độ thù hằn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-choi-moi-vao-cho/969540/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.