Đến được đảo lớn, vừa tới Minh đã bắt gặp được vài cây Tầm Xuân. Thế nhưng Minh lại không thu thập lấy, mà thay vào đó là giết một đường vào sâu bên trong.
Như lời Chúc Cơ nói, nơi này có nhiều loài quái vật nhưng đáng chú ý nhất là Kim Mao Tê, với khung hình giống với tê giác, chỉ khác là nó thân màu vàng nhạt, và có một cái bờm kéo dài từ đỉnh đầu tới đuôi, ở trước mũi có một cái sừng màu bạch kim lấp lánh.
Nếu xét về sức mạnh, thì đám Kim Mao Tê này ngang với người có sức mạnh đạt cấp độ 2. Có một số con lớn xác còn mạnh hơn nữa. Cũng tức là nói, kích cỡ tỉ lệ thuận với sức mạnh.
Tuy nhiên cách chiến đấu của nó khá đơn giản, thấy mục tiêu là cứ đâm đầu vào mà húc. Một khi nó húc phải thì không nên chặn đòn mà thay vào đó là né tránh. Nếu chặn đòn, dù không bị đâm chết thì cũng bị trọng thương.
Vì vậy đoàn viễn chinh lần trước đến đây đã thử chặn đòn, kết quả bị đánh cho tan tác.
“Trọng Minh, nơi này đường hẹp, nếu bị đám Kim Mao Tê này tấn công, chắc chắn chúng ta sẽ bị hao tổn nặng.”
“Đòn tấn công của chúng có mạnh hơn cô không?”
“Hầu hết là không, nhưng nếu là con trưởng thành, chắc chắn có thể mạnh hơn thôi.”
“Nếu vậy thì được.”
“Được cái gì mà được chứ. Anh đang chê kỹ năng tôi yếu à?”
“Đây là tự cô nói đó nhé.” Minh cười cười nói.
“Anh, anh…” Chúc Cơ bực mình, rồi sau đó vì đại cục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-choi-manh-nhat/533633/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.