“Haha, nơi này quả thật nụ tầm xuân rất nhiều, anh nói xem, cái đám ngu ngốc kia vào rừng chi không biết.” “Mặc xác tụi nó, mong rằng tụi nó toàn mạng mà đi ra để chúng ta chế giễu. Nhất là cái thằng Minh kia.” “Anh nói đúng, cố gắng hái nhiều vào, đây là cơ hộ….” Bỗng từ trên trời một loạt mũi tên óng ánh phóng xuống, xuyên qua tấm lưng không chút phòng vệ nào bên dưới. Có người nhìn lên bầu trời phát hiện ra mấy chục con thằn lằn bay. Có người không kiềm được la toáng lên. “Là bọn Chung Cực Bang.” Chưa dừng lại ở đó, bỗng từ dưới mặt nước nhô lên mấy đầu quái vật khổng lồ, trên lưng chúng là những người đang mặc áo xanh lam. Những con quái vật liên tục phun ra những vòi rồng khổng lồ, bên trong còn kèm theo những tia nước sắc bén. Bùm! Bùm! Bùm! Đám người Hắc Hoả Bang chạy tán loạn, người chết gần hơn một nữa. Nước mắt ứa ra, hối hận kèm với sợ hãi đã đẩy trái tim lên cao trào, đập nhanh chưa từng có. Có người ở lại quỳ xuống xin tha, nhưng cái kết là bị tiêu diệt từ xa. Còn vài người đã chạy được một đoạn vào rừng…. Tưởng chừng như thoát được một kiếp, nhưng lúc này trên bầu trời, trong giữa bầy thằn lằn bay, một cái nhếch mép khinh thường lộ lên. Chỉ thấy sau đó một tia lôi khí như tia laser huỷ diệt kéo thẳng một đường xuống hàng cây rậm rạp. Lôi khí cắt phăng những cành cây, xuyên thủng mặt đất, đồng thời cũng cắt đôi thân thể của mấy người đang chạy đằng kia. Khặc! Đám người chung cực bang như ngớ người, cái kỹ năng gì khủng khiếp đến như vậy? Từ cự ly xa như vậy mà vẫn có thể tung ra đòn uy lực…. Từ dưới đất một tiếng nói vọng lên… “La Thiết, cậu hình như hơi khoa trương rồi đấy.” Sanh Côn đẩy nhẹ cặp mắt kính nói. Thằn Lằn Bay trên không trung vỗ cánh phành phạch hạ xuống mặt đất, khiến cho bãi đất bụi bay tán loạn. “Sanh Côn, tao không ngửi được mùi của con nhỏ Chúc Cơ.” “Tất nhiên là không rồi, cậu nghĩ với mấy chiêu gãi ngứa đó của cậu có thể đơn giản xử lý Chúc Cơ sao?” La Thiết nghe thấy thế, gân xanh nổi đầy trên mặt, quát tháo. “Mày nói ai gãi ngứa, có gan thử chịu một đòn của lão tử xem….” Sanh Côn lại đẩy mắt kính tỏ vẻ không quan tâm nói. “Khi nào diệt được Chúc Cơ, lúc đó tôi sẽ cho cậu thử.” “Được, là mày nói đó nhé.” Nói xong cả đám tiến vào rừng sâu. Ngư Tượng và Thằn Lằn Bay cùng một vài người đứng chờ ở bãi biển. “Vậy là chúng chỉ còn có 14 người thôi nhỉ. Trong số chúng còn có 2 kẻ mới, chúng ta cần phải cẩn thận.” Sanh Côn đánh giá một lượt. La Thiết nhìn mấy con Kim Mao Tê chết dưới mặt đất mà thở ngắn. “Mày có đang làm quá lên không? Đừng nói mày sợ mấy con Kim Mao Tê này nhá.” “Thiết à, nể tình cậu từng là bạn học của tôi nên tôi mới khuyên cậu một câu. Đừng xem thường hai người kia.” Nói xong Sanh Côn đi thẳng một mạch. Lúc này La Thiết đi qua xem mấy xác chết của Kim Mao Tê mới giật mình. 6 con Kim Mao Tê bị thủng rất nhiều lỗ trên cơ thể, đồng thời những vết thương đều giống nhau, là cùng một người gây ra. Duy nhất chỉ có 1 con Kim Mao Tê bị Hoả Quyền của Chúc Cơ đánh chết. Cũng tức là nói, cô gái cầm kiếm kia có thân thủ rất lợi hại. Còn tên đi theo cùng nghe đồn là tên bám váy đàn bà. “Khà khà, vậy mới thú vị chứ.” La Thiết nhe hàm răng trắng muốt, kéo dài đến mang tai, hai mắt mở to cùng những gân máu phồng rộp, khiến nụ cười của hắn trở nên rùng rợn. Lần theo vết chân và xác quái vật, đám người La Thiết ngày một theo sát nhóm của Minh. Đi được một đoạn, Sanh Côn mới thấy là lạ…. Trong đầu xuất hiện nhiều câu hỏi. Tại sao chúng lại đi sâu vào rừng nhỉ? Nhiệm vụ là hái nụ tầm xuân cơ mà? Sao ở đây chúng lại chia ra làm hai hướng? Ở trong rừng này chưa đủ nguy hiểm với chúng hay sao? La Thiết và Sanh Côn buộc phải tách ra, chia làm 2 hướng rẽ ngược nhau. Càng đi Sanh Côn càng ngửi ra được mùi nguy hiểm, theo bản năng cùng phân tích nhanh nhẹn của mình, hắn biết chắc sắp có chuyện xảy ra. “Quay lại mau.” Đám người Thanh Lam tuy không hiểu gì nhưng vẫn tuân theo lệnh Sanh Côn. Nhưng…. Đã trễ rồi…. Một tên phóng ra nhanh như gió, với mái tóc đen mượt, tay mang một cái rìu đen gác trên vai, một tay chống xuống đất, hai chân mày kiếm có vài tia hắc khí bốc lên, sát khí phóng ra như trực thăng hạ cánh. Ầm! Phía sau hắn là một con Quạ đen to lớn với cơ chân cuồng cuộn, ánh mắt màu đỏ đầy hung mãnh, mồm như hai mảnh hắc thiết sắt bén vô cùng. Phía trước là một cô gái xinh đẹp, là nữ thần trong những tin đồn gần đây. Với vẽ đẹp thoát tục và lưỡi kiếm lạnh lẽo. Trên đầu cô gái là một con bướm rạng rỡ, từng đường bay của nó đều để lại hơi nước dịu mát, nhẹ nhàng phủ trên người nữ thần đang đứng phía dưới. Họ mặc lên đồng phục của Hắc Hoả Bang. Sanh Côn thấy vậy mới tái xanh mặt mày. Hai người này lúc ở bến cảng còn thấy bình thường, không ngờ khi bày ra thế tấn công thật khiến người khác sợ hãi. Nhưng chúng chỉ có 2 người, mạnh đến đâu đi nữa cũng không thể chống lại hơn 40 người được, cộng với cách chỉ huy của mình thì…. Sanh Côn nghĩ lại cũng bắt đầu an tâm hơn đôi chút. “Đội hình phòng thủ.” Sanh Côn ngay lập tức ra hiệu lệnh. Thanh Lam Bang, người có kỹ năng phòng thủ liền lên phía trước dựng nên tường chắn phòng thủ, bên trong là các đấu sĩ cận chiến, trung tâm là các pháp sư hay xạ thủ đánh xa. “Khiên chắn cơ á?” Trọng Minh nhìn tường khiên với đủ thuộc tính lộn xộn thế kia liền bày ra gương mặt thất vọng. “Đúng là tên chưa trải sự đời. Với lực lượng phòng thủ thế này, cậu không thể phá vỡ chúng được đâu. Ngay cả hội trưởng cũng phải bó tay với đội hình này. Trừ khi cậu….” Long Kình SS! Chưa nói hết câu, Minh đã dùng phi tốc lao đến, vừa áp sát liền sử dụng Long Kình vung rìu bổ vào màn thuộc tính phòng ngự của đám người Thanh Lam Bang. “… Cậu cấp 3.” Nói dứt câu, ánh mắt của Sanh Côn cũng vì thế mà mở to vì kinh ngạc. Mồm hắn há to ra suýt chút chạm xuống mặt đất. Và cũng khi vừa dứt câu đó, hàng phòng thủ mà Sanh Côn tự tin cứ vậy mà bị phá vỡ. Bành! Đám người phòng thủ bị đánh cho văng vào bên trong giữa đội hình. Mà lúc này Momo cũng phối hợp chiến đấu, nó ngay lập tức lao đến, dùng mỏm sắc bén của mình đâm vào tuyến trong của kẻ địch. Các đấu sĩ của Thanh Lam Bang tuy sợ hãi nhưng cũng kịp phản xạ, họ tung ra những kỹ năng mạnh nhất của mình. Đâm B! Loạn Tác C! Ngũ Vực B! Côn Các B! Yêu Không? C! Yêu Lắm! B! Vô vàng kỹ năng tung ra nhưng không hiểu sao chỉ có thể chém đứt vài cộng lông cứng cáp của Momo. Bang! Bùm! Soẹt! Keng! Momo cứ vậy mà dễ dàng lao vào bên trong chính giữa đội hình đánh xa của Thanh Lam Bang, vươn mồm cắn xé mấy người. Chưa kịp định hình, một dòng nước mát mẻ từ Lala lúc này cũng đồng loạt ập đến, giống như cơn sóng tấp vào bờ biển, tuy không gây hại gì cho màn phòng vệ nhưng rõ ràng nước đã len lỏi một ít được vào bên trong. Lúc này Thanh Hương cũng đã tụ khi tại hai cánh tay, lưỡi kiếm đã rút ra khỏi vỏ, nó sáng rực lên ánh ra xung quanh, đồng thời tạo ra 5 thiên thạch không ngừng chuyển động. Băng Vụ C! 5 băng thạch cứ vậy từ lưỡi kiếm phóng ra tạo thành một đường parabol hoàn hảo, nó cong vút rồi trút từ bên trên xuống. Một vài người hét lên “phía trên” đám người phòng thủ liền di chuyển đội hình phòng chắn bên trên. Mặc dù có thể chống đỡ được nhưng thế quái nào cơ thể họ vài chỗ đã bị đóng băng, nhiệt độ xung quanh cũng trở nên lạnh ngắt. Một vài người thông minh liền nhận ra, lúc nãy chính là do cơn sóng nước từ con bướm rạng rỡ kia công kích. Đội hình vỡ trận, Sanh Côn đã thu hết vào tầm mắt. Hắn sợ hãi, những phán đoán của hắn bây giờ không còn hiệu nghiệm. Hắn thua rồi…. Sanh Côn quỵ xuống, kế hoạch của hắn rất hoàn hảo. Nhưng điều mà hắn không ngờ tới đó chính là hai người này vậy mà là cao thủ cấp 3.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]