Trời sáng, trong vườn trúc đã tràn ngập những con gấu trúc béo ục ịch. Chúng đang cùng nhau tỉa tót những thân trúc rồi dùng bộ hàm cứng cáp của mình mà gặm nhấm.
Nhiều con gấu trúc còn khoa trương hơn, vừa nhai nhai lá trúc, vừa uống một ngụm nước được tích trữ trong thân cây.
Số lượng đến hơn 100 con, đều là nhờ thành quả điêu khắc không ngừng nghỉ của Minh.
Thiết Côn mang một cái ống tre đến đưa cho Minh.
“Anh Minh, tôi thật sự rất phục anh, giải cứu sư phụ xong, chúng tôi sẽ báo đáp anh tận tình.”
Minh cầm ống tre uống lấy một ngụm.
Dòng nước trong mát, thanh ngọt xoáy tròn cuộn xuống cuống họng của Minh khiến mọi mệt nhọc của hắn đều như tan biến.
“Cái này là gì vậy?”
“Là nước trúc đó anh.”
Minh thầm biết đây chắc chắn là bảo vật, nhưng hắn cũng không nên quá phận.
“Cảm ơn cậu nhé. Bây giờ hãy tập hợp mọi người chúng ta cùng đi cứu Lão Vân.”
“Được, chúng em nghe theo anh Minh.”
…
Thiết Côn đưa Minh cùng cả đoàn gấu trúc rời khỏi rừng Trúc. Hình như có một thứ cảm ứng kì diệu nào đó khiến cho những con gấu trúc, dù là lần đầu tới đây cũng đều biết đường. Còn Minh thì cố gắng ghi nhớ từng đoạn đường, nhưng qua vài ngã rẽ lại quên mất tiêu.
“Hương à, anh mệt quá, dìu anh xíu đi.”
“Dạ. Không phải vừa nãy anh đã khoẻ rồi sao. Cái tay, cái tay anh chạm ở đâu đó.”
“Đâu có, anh vô tình sượt qua mà thôi.”
“Hứ. Anh mà chạm vào một lần nữa là em chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-choi-manh-nhat/533626/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.