Minh và Hương ngồi tại bàn trúc, người thì lấy bút ra vẽ khung cảnh xung quanh, người thì tìm mấy cái đốt tre mà điêu khắc. Hễ rảnh rỗi là hai người lại lúi húi với đam mê của mình.
Tiếng động đánh nhau bên ngoài rất lớn, nhưng không hiểu sao Minh và Hương lại không nghe thấy. Cho đến một lúc sau, Thiết Côn trở về, trên người nó dính đầy vết máu, từ những đường cào sâu hoắm của Chồn Nanh Kiếm.
Minh vội vàng lại đỡ Thiết Côn dậy, lấy lá sinh mệnh phẩm bạc ra cho nó ăn, hốt hoảng nói.
“Cậu bị sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra, hai người kia đâu rồi?”
“Khụ, khụ, phụt,…. Tôi, tôi…”
Thanh Hương vội vàng băng bó vết thương cho Thiết Côn, từ trong không gian triệu hồi Lala ra.
Lala có Thuỷ Hệ Nguyên Tố, ngoài ra còn có khả năng chữa trị những vết thương bên ngoài.
Kết hợp chữa từ bên trong với bên ngoài, Thiết Côn nhanh chóng lấy lại ý thức, nhưng vẫn còn rất yếu.
Kể hết đầu đuôi sự tình, Minh và Hương cũng đồng cảm sâu sắc.
“Tôi và anh Minh sẽ đi cứu bọn họ.”
“Khoan đã, chúng đông lắm, hai người không thể địch lại chúng đâu.”
“Đông thì đã sao? Mạng của hai chúng tôi được mọi người cứu về, đã đến lúc chúng tôi nên báo đáp.”
Thiết Côn nhìn Minh và Hương rơm rớm nước mắt. Hắn cố gắng lấy tay lau đi rồi nói.
“Cảm ơn hai người, nhưng chúng ta thật sự không giết hết được chúng đâu. Nếu như….”
“Nếu như gì cơ.”
Thiết Côn cắn răng, đây là bí mật mà sư phụ hắn dặn không được nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-choi-manh-nhat/533625/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.