Momo vỗ cánh phành phạch khiến cho mặt đất bụi tung mù mịt, các lá cây xung quanh cũng bay lượn tứ tung. Nó giống như một con gà đá cứ liên tục dùng bàn chân bén nhọn của mình đá vào Chồn đại vương.
Chồn đại vương dựa vào tốc độ né tránh, cố lẫn mình ra sau lưng Momo để tấn công. Nhưng mỗi lần tung ra đòn đánh thì Momo lại bay lên cao một đoạn rồi lại hạ xuống tấn công bằng mỏm.
Bành!
Bành!
Những mũi đâm của Momo như cột đình rơi từ độ cao trăm mét xuống mặt đất, khoét lủng một lỗ lớn.
Nhìn hai con quái vật đánh nhau có vẻ dữ dội nhưng đánh trúng mục tiêu thì chỉ được mấy lần.
Lúc này Lala vẫn đang bay dạo trên không trung tìm sơ hở mà tấn công, nhưng nãy giờ vẫn chưa tìm ra được sơ hở.
Minh và Hương nhìn thấy thì lắc đầu, hai con sủng thú này rõ ràng không biết phối hợp với nhau.
“Sau này phải cho tụi nó luyện tập nhiều hơn nữa.”
“Anh nói đúng, sau này em không nuông chiều nó nữa.”
“Ừm ừm.”
Minh và Hương đến giải cứu Quang Vân, lấy lá Sinh Mệnh cho ông ta ăn. Vết thương ngoài da cũng bắt đầu dần dần lành lại.
“Cảm ơn hai người, hai người không những cứu cái thân già này, còn cứu cả làng của chúng tôi.”
“Ông nói gì vậy, ở hiền gặp lành. Ông cứu chúng tôi một mạng, bây giờ chúng tôi trả ơn ông là điều hiển nhiên.”
Quang Vân cầm lấy tay Minh và Hương, rồi nắm lại vào nhau, đôi mắt rưng rưng nói.
“Hai người quả thật là người tốt.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-choi-manh-nhat/533627/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.