Biểu muội của ta, Kiều Bạch Mai, là con gái của nhị thúc. Bởi vì nhà ngoại của nàng ở Dương Châu, nàng thường theo mẫu thân nàng về đó ở một thời gian, rồi mỗi khi trở về trấn Kiều, nàng lại tỏ vẻ xem thường những người khác trong nhà, chê chúng ta hèn mọn, không có phong thái cao sang.
Kể từ khi ta theo sư phụ chu du, mỗi năm về nhà không được bao nhiêu lần. Mỗi lần về ta đều mang quà tặng cho mọi người, nhưng Bạch Mai luôn tự cho mình cao quý, cứ phải lựa chọn soi xét thật kỹ. Thậm chí nàng còn cố tình đòi những món quà rõ ràng là ta mang về cho trưởng bối. Có lần nàng đòi cái bình đựng thuốc hít ta mang cho phụ thân, ta không cho, trong lúc tranh giành làm rơi xuống đất vỡ tan. Ta còn chưa kịp nói gì, nàng đã bật khóc trước, vừa khóc vừa nói: "Tất cả là lỗi của Bạch Mai, là Bạch Mai không hiểu chuyện, muốn xem bức tranh sơn thủy trên bình thuốc hít, khiến tỷ tỷ phải khó xử..."
Mỗi lần nàng ta khóc như vậy, ta lại phải chịu một trận mắng nhiếc từ các trưởng bối. Còn vì sao không phải là một trận đòn... vì họ không đánh lại được ta.
Bạch Mai tuy tự nhận mình là tiểu thư khuê các, nhưng khi A Uy vừa đến trấn, nàng cũng lén ra ngoài ngắm hắn, thậm chí ta còn bắt gặp nàng cất giữ tranh chữ của A Uy, chỉ là nàng nhất quyết không chịu thừa nhận.
Ta nhớ ra A Uy vẫn đang ở bên ngoài, vội vàng đi tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cam-an-hoang-lien/3679653/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.