A Uy không nói gì thêm.
Ta nói mình mệnh khổ, không phải là nói chơi.
Khi người khác vẫn còn trong độ tuổi được phụ mẫu cưng chiều, thì ta đã phải giec người kiếm sống rồi.
Từ nhỏ, thân thể ta không tốt, đến năm bảy tuổi, ta bị một trận bệnh nặng. Nếu không phải khi ấy sư phụ tình cờ đi ngang qua trấn Kiều, hao tốn nội lực để cứu ta, thì cỏ trên mộ của ta giờ đã cao hai thước rồi.
Sư phụ nói ta có căn cốt tuyệt vời, là kỳ tài trăm năm khó gặp trong giới võ học, muốn nhận ta làm đồ đệ. Phụ thân ta, vì nhớ ơn cứu mạng của bà, đã đồng ý để bà dẫn ta đi khắp giang hồ học đạo. Từ đó, ta theo sư phụ học võ nhiều năm, chỉ về nhà mỗi khi đến dịp lễ tết.
Như sư phụ nói, ta có trí tuệ hơn người, học một lần đã hiểu ngay, điều này khiến bà rất vui. Năm ta mười ba tuổi, sư phụ trao cho ta một con d.a.o găm và một bức họa, bảo ta đi giec một người.
Từ đó, ta trở thành sát thủ.
Những kẻ sư phụ bảo ta giec đều là bọn quan lại tham ô, thương nhân cường hào ức h.i.ế.p bách tính, bà nói bọn chúng đều đáng chec.
Ta cũng thấy chúng đáng chec, nên cứ thế mà giec. Nhưng dù sao thì sát nghiệp cũng quá nặng, trong mộng, ta thường thấy những hồn ma tìm ta đòi mạng, khiến ta đêm không ngủ yên.
Trước kia, sư phụ thường ngồi cạnh ta, vỗ lưng và hát ru cho ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cam-an-hoang-lien/3679654/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.