Về đến nhà, phụ thân ta tuy không tình nguyện nhưng vẫn chấp nhận nấu một bàn thức ăn đãi chúng ta. 
Trong bữa ăn, ông vừa ăn vừa ngắm nghía A Uy, rồi nâng chén lên nói: "Ngươi trông gầy đi một chút rồi." 
Sau đó lại ngập ngừng, nhưng rồi vẫn không kiềm chế được mà nói: "A Liên nhà ta từ nhỏ đã rất khỏe mạnh, làm phiền ngươi chăm sóc rồi." 
Khoan đã, phụ thân, người đang nói lời gì vậy! Ta còn chưa kịp đụng đến hắn nữa mà! 
Ta định dưới bàn đạp cho phụ thân một cái, nhưng ông lại linh hoạt tránh được. Rồi ông lấy từ tay áo ra một miếng ngọc bội, đưa cho A Uy: "Cái này cho ngươi." 
Sắc mặt ông bỗng trở nên nghiêm trọng: "Xem như hôm nay vật đã về với chủ cũ rồi..." 
Phụ thân lẩm bẩm câu gì đó mà ta nghe không rõ. Ta chỉ nhìn thấy miếng ngọc bội này giống hệt cái mà A Uy đã đưa cho ta vào đêm tân hôn, ta không nhầm đâu, phụ thân ta quả thực cũng có một miếng ngọc tương tự, hẳn là hàng sản xuất đại trà bán ở vỉa hè. 
Chỉ là, dù là hàng chợ, nhưng ngọc bội này trông lại vô cùng sáng và trong, chẳng khác gì loại ngọc thượng hạng. Không biết là kẻ buôn bán nào không có mắt đã nhầm lẫn giữa châu báu với đá cuội mà bán cho hai người bọn họ. 
Ta có việc muốn nói với phụ thân, liền bảo A Uy ra ngoài vườn dạo chơi: "Phụ thân à, chữ của A Uy viết rất đẹp, học vấn cũng cao. Con 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-cam-an-hoang-lien/3679652/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.