Kim còn chưa được tiêm, Phó Thâm đã bị Lộ Tung làm cho nổ tung. Lộ Tinh khóa cửa từ trong lại, cách cánh cửa, Phó Thâm có thể nghe thấy tiếng khóc của người ở trong.
Mặc kệ Phó Thâm có giải thích như thế nào đi, hay nói cái gì đi chăng nữa, Lộ Tinh cũng không để ý.
"Phó Thâm lại lừa Tinh Tinh..." Lộ Tinh cầm lấy một viên trân châu dưới đất ném ra ngoài, trân châu vương vãi trong góc phòng phá ra tiếng lạch cạch.
"Phó Thâm là đại lừa đảo!" Lộ Tinh thực sự rất tức giận.
Dần dần trong phòng không còn động tĩnh, ngay cả tiếng khóc cũng không còn, Phó Thâm muốn gõ cửa, nhưng lại sợ Lộ Tinh nghe thấy giọng nói của anh lại kích động bắt đầu khóc.
Phó Thâm nghĩ tới đây cũng không quấy rầy Lộ Tinh, chờ cậu hòa hoãn cảm xúc trước.
Lộ Tinh ngồi xổm dưới sàn nhà, sờ sờ em bé trong bụng, càng buồn bực.
Lộ Tinh vẫn không ra ngoài, Phó Thâm ở thư phòng cả đêm.
Hôm sau, Phó Thâm bảo dì gọi Lộ Tinh đi ăn sáng.
Dì, thì Lộ Tinh ngược lại còn nguyện ý để ý đến một chút.
"Con không đói". Lộ Tinh đáp lại một câu, nhưng vẫn không mở cửa.
Dì bất đắc dĩ xuống nhà, nói cho Phó Thâm Lộ Tinh còn chưa hết giận.
Dì đã chăm sóc Lộ Tinh khi còn ở Dung Thành, cũng biết rất rõ về Lộ Tinh, chuyện xảy ra đêm qua dì ít nhiều cũng biết, trong lúc nhất thời không biết hai người này đến tột cùng dì nên đau lòng ai...
Trong bụng Lộ Tinh có đứa nhỏ, một hai bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990935/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.