Tên lừa đảo, Lộ Tinh chưa bao giờ nói Phó Thâm như vậy.
Phâm nhìn Lộ Tinh rụt ở góc giường vừa khóc vừa phát run, cực kỳ yếu ớt.
Anh có thể hiểu được biểu hiện phản cảm dữ dội của Lô Tinh.
Tựa như một người bị rắn độc cắn, vết thương khó khăn mãi mới khỏi hẳn, nhưng lại bị người ta đẩy vào hang rắn tiếp.
"Tinh Tinh, chồng tiêm cùng em, đừng sợ được không, bé con". Phó Thâm cố gắng đến gần Lộ Tinh, nhưng Lộ Tinh vừa nhìn thấy Phó Thâm đến gần thì cả người lập tức co lại như quả bóng.
"Không cần". Lộ Tinh lắc đầu, sợi tóc dính lộn xộn trên mặt cậu, đáng thương.
"Tinh Tinh không cần tiêm, không cần".
Lộ Tinh khóc đến thở hổn hển, lần đầu tiên Phó Thâm thấy trong mắt Lộ Tinh lóe lên tia đề phòng anh, cho dù là lúc trước Lộ Tinh bị nhốt trong nhà tù nước chợ đen, khi nhìn thấy Phó Thâm cũng chưa từng có cảm xúc như vậy.
Phó Thâm tiếp tục áp sát Lộ Tinh, triệt để ôm lấy cậu.
"Tinh Tinh, anh sẽ không hại em, càng sẽ không tổn thương đến em".
"Em là thịt trong lòng anh, nếu không phải là biện pháp cuối cùng, anh cũng sẽ không nghe theo lời bác sĩ tiêm cho em".
Lộ Tinh rụt vào trong quần áo Phó Thâm, ôm lấy eo anh.
"Chồng ơi, Tinh Tinh không cần tiêm, không muốn tiêm".
"Tinh Tinh sẽ rất ngoan ngoãn uống thuốc, thuốc gì cũng uống được".
"Sợ Tiêm, Tinh Tinh sợ". Lộ Tinh giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng cầu xin Phó Thâm.
Phó Thâm không thích Lộ Tinh hèn mọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ca-nho-cam-cua-pho-thieu-lai-lam-nung-roi/990934/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.