Kinh đô là nơi tốt, đèn đuốc sáng rỡ, lụa là gấm vóc, người tới người lui đều là phú quý. Trời vừa sẩm tối đã có khói lửa tận trời, dòng người trong chợ ồn ào náo nhiệt, nhìn từ trên xuống thì giống như Ngàn Cơ Võng đang trải khắp nhân gian. Lâu Tự Ngọc nhịn không được thổn thức: “Nếu ở chỗ này mở khách điếm thì một tháng ta có thể kiếm bao nhiêu bạc đây?” Tống Lập Ngôn phụng phịu không trả lời nàng. Nàng quay đầu, bĩu môi lôi kéo ống tay áo hắn: “Sao ngài lại như thế chứ? Là ngài nói có thể mang ta ra ngoài một chút, sao bây giờ ngài lại tức giận?” “Không phải ta tức giận.” “Thế là gì?” Lâu Tự Ngọc tủi thân nói, “Ngài không muốn theo ta ra ngoài sao?” “. . . . . . Không phải.” “Òa ~ ta chỉ biết đại nhân thay lòng đổi dạ, ngày xưa triền miên quấn quýt, hiện giờ tới tay rồi thì ngay cả cùng ta ra ngoài đi dạo ngài cũng không vui.” Gân xanh trên trán hắn nhảy dựng lên, Tống Lập Ngôn vươn tay ôm lấy eo nàng, kéo con hồ ly nhỏ láu cá này vào trong lòng sau đó nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái này gọi là đi ra ngoài dạo hả?” Hai người đứng ở trên nóc của tòa Trích Tinh Lâu cao nhất kinh đô, phía dưới là một vòng dân chúng ngửa đầu kinh hô, oanh động ồn ào. Bọn họ đang nhìn nhân gian mà nhân gian cũng đang nhìn bọn họ. Lúc trước là ai mới chỉ trèo lên mái nhà của huyên nha ở huyện Phù Ngọc đã nơm nớp lo sợ mà bây giờ lại dám đứng ở chỗ này? Nếu bình thường cũng thế thì tùy nàng nhưng hai ngày nay nàng không hợp khí hậu nên bị ốm không có chút sức, thế mà nàng cũng dám hồ nháo thế này sao? Càng tức hơn là hắn không thể lay chuyển nàng. Tống Lập Ngôn thực ảo não, muốn một phen bóp chết nàng nhưng ngón tay vừa thu lại thì lại không bỏ được. Lâu Tự Ngọc thì không giả vờ tủi thân nữa mà cười bám lấy tay hắn: “Chúng ta ở trên này cao, người bên dưới sẽ không nhìn rõ đâu, ngài đừng thẹn thùng.” Ai thẹn thùng? Tống Lập Ngôn cả giận nói: “Nhìn chán chưa?” “Nô gia chưa thấy những cái này bao giờ, không biết dưới kia có cái gì. Nhưng ngài ngại người nhiều chen lấn nên không phải chỉ còn cách lên trên này nhìn sao?” Lâu Tự Ngọc rất là giống khuông giống dạng mà thở dài một hơi, “Nếu ngài thật sự không thích thì chúng ta về nhà vậy.” Nàng dịch từng bước sang bên cạnh, còn chưa được hai bước thì trên lưng đã căng thẳng, tiếp theo chính là giọng nói không tình nguyện của người bên cạnh vang lên: “Phía dưới không có gì hay để xem đâu, chỉ có hai ba tửu quán, năm sáu cửa hàng, thêm chút đồ ăn vặt, chắc chắn không thể lọt vào mắt nàng.” Lâu Tự Ngọc muốn cười lại khó khăn nhịn xuống, thâm trầm lắc đầu nói: “Vẫn là trở về thôi.” “Không phải muốn nhìn sao?” “Ta càng muốn nhìn ngài hơn.” “. . . . . . ?” Một con hồ ly nhỏ đột nhiên bị người ta hung tợn ném từ trên nhà cao tầng xuống, dân chúng vây xem phía dưới thấy thế thì kinh hô. Vật nhỏ kia gần rơi xuống đất thì lại bị một cơn gió cuốn vào ngực ai đó. “Có thành thật không?” Tống Lập Ngôn lạnh giọng hỏi. Lâu Tự Ngọc rất muốn nói nàng không sợ, chút uy hiếp kia chẳng là gì với nàng. Nhưng thấy sắc mặt người này thì nàng vẫn thuận theo đáp: “Thành thật.” “Vậy ta sẽ thưởng cho nàng.” Hai người rơi xuống đất, mọi người vây xem ồn ào muốn đi lên nhưng đón bọn họ là một cơn gió lạnh, sau đó những người kia chẳng ai nhớ cái gì nữa, cứ thế mờ mịt rồi dần dần tản ra. Tống tuân từ xa chạy tới đưa áo choàng cho hắn nhưng Tống Lập Ngôn không mặc mà lại dùng để bao con hồ ly mới biến thành hình người lại, vừa đi vừa nói: “Ngày mai ta muốn vào cung một chuyến, nàng thành thật đợi, không được hóa nguyên hình hù dọa người ta.” “Được, nhưng không phải lúc trước đại nhân không muốn tiến cung sao? Thế nào đột nhiên lại thay đổi suy nghĩ rồi?” Tống Lập Ngôn hừ nhẹ một tiếng và không trả lời nàng. Hắn chỉ lấy thịt xiên của quán ven đường nhét vào tay miệng nàng. Đã không còn thuộc về thế gian nhưng vẫn muốn đi đường phàm trần, trách không được cái vị bề trên này lại muốn ở lại đây tiêu dao. Lấy tính tình của hắn thì dù có thăng thiên cũng chẳng an bình. Nhưng nếu ở lại nhân gian thì rất nhiều việc phải theo quy của của nhân gian.
Từ khi quay về kinh, Lâu Tự Ngọc đã trộm biến hóa tránh trong phòng hắn, mặc dù cũng là một phen tình thú nhưng rốt cuộc vẫn danh bất chính ngôn bất thuận. Tống Lập Ngôn cũng không sốt ruột, thường thường khiến nàng giấu đầu lòi đuôi, lông hồ ly vì thế bay đầy viện. Chưa đến hai ngày đã có lời đồn tiểu Hầu gia bị hồ ly tinh mê hoặc. Vợ chồng Định Nam Hầu tuy không tin nhưng rốt cuộc cũng có chút sầu lo. Chưởng Tư nói Lập Ngôn đã thành nghiệp lớn, nhưng lại không rõ thành cái gì. Bọn họ lo lắng tiền đồ của đứa con này sẽ bị hủy hoại nên đã hai ngày không ngủ ngon. Hôm qua sau khi ăn xong Hầu phu nhân gọi Tống Lập Ngôn qua thư phòng, nói bóng nói gió về hơn 20 bức họa chồng trước mặt hắn, hỏi hắn xiêm y của vị cô nương nào đẹp. Hầu phu nhân luôn luôn cảm thấy thua thiệt hắn nên cũng không dám nói nặng lời, còn tận tình khuyên hắn thành gia rồi lại lập nghiệp, cả đời không thể không lưu cái gì lại được. Tống lập ngôn vuốt cằm đáp lời, cũng không chọn tranh. Hầu phu nhân không yên hỏi: “Sao lại không có người nào thuận mắt con ư?” “Người mẫu thân chọn tự nhiên đều là cô nương nhà trong sạch, nếu con chọn sẽ làm chậm trễ bọn họ.” Hầu phu nhân không có cách nào đành phải tiến cung gặp Hoàng Hậu khóc lóc một hồi. Vì thế ngày hôm sau, trong cung có ý chỉ triệu Tống Lập Ngôn tiến cung diện thánh. Tống Lập Ngôn cũng không tỏ vẻ bất mãn gì với thủ đoạn này của mẹ mình. Ngược lại hắn cực kỳ phối hợp vào cung, hơn nữa khi được đương triều bệ hạ thuyết phục hắn còn ỡm ờ, không tình nguyện chỉ bức họa của con gái vị Hoa học sĩ mới thăng chức. Bệ hạ có chút chần chờ, vị học sĩ này vừa thăng quan, của cải có chút không xứng với Hầu phủ, nhưng ông ta đã nói ra miệng, lại thật sự muốn cấp nhân tình cho Tống Lập Ngôn nên cũng cắn răng đồng ý. Quay đầu ông ta sẽ để La Vĩnh Sanh nghĩ biện pháp thăng quan cho Hoa học sĩ. Hoa học sĩ là người nào? Tiền bối Hoa Diêu của Thượng Thanh Tư lúc trước đã được phong chức trong triều nhưng lúc đó bà ấy từ chối. La Vĩnh Sanh giữ lại cho bà ấy, lại mắt nhắm mắt mở để bà ấy thăng lên làm học sĩ, cũng để người dưới sống chết thuyết phục bà ấy vài ngày Hoa Diêu mới miễn cưỡng đồng ý. Kết quả còn chưa ngồi nóng chỗ lại muốn thăng quan sao? Bệ hạ chưa nói nguyên do, La Vĩnh Sanh buồn bực vài ngày rồi vẫn trình sổ con lên. Sau đó ông ta quay về Thượng Thanh Tư đã thấy Hoa Diêu cầm thiệp mời lần trước Tống Lập Ngôn đưa mà ngẩn người. “Sao lại không vào nhà, bên ngoài gió lớn.” Ông ta nhíu mày. Hoa Diêu thoạt nhìn có chút hoảng hốt, bà ta thu lại ánh mắt, cũng không xem là ai mà chỉ kéo tay áo của ông ta hỏi: “Ngươi xem bên trên này là cái gì?” Vẫn là tấm thiệp lần trước, nhưng trên nền giấy đỏ au lúc này không hiểu sao lại thêm mấy chữ: Ngày ba tháng ba, gió xuân thổi về nam, giai nhân vào cửa, đa tạ nhạc mẫu. “Tiểu tử này. . . . . .” La Vĩnh Sanh vừa tức giận vừa buồn cười, “Tính kế cả ngươi và ta nữa.” Lâu Tự Ngọc thiếu thân phận, Hoa Diêu cho được. Mà La Vĩnh Sanh muốn giữ Hoa Diêu lại thì Tống Lập Ngôn sẽ giúp ông ta nghĩ biện pháp giữ lại, quả là người đã đắc đạo. Ông ta có chút ghen tị.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]