Chương trước
Chương sau
Mặt La Vĩnh Sanh tối sầm lại: “Ngươi trách ta xen vào việc người khác sao?”
“Ngài có ân với ta, sao ta có thể không biết tốt xấu chứ?” Bà lắc đầu nói, “Chỉ là ta cũng sắp đến tuổi, cũng không muốn sống uổng phí một đời này. Đứa nhỏ này ta thấy khá tốt, có thể kế thừa y bát, nếu dạy được thì sau này sẽ giúp được ngài chút việc.”
Hoa Diêu vẫn ôn nhu nói, mỗi lần ông ta tức giận thì bà đều nhẹ nhàng nói khiến ông ta bình tĩnh lại. Nhưng lúc này không giống nhau, La Vĩnh Sanh càng nghe càng tức: “Ngươi ước gì trả nhân tình cho ta rồi chúng ta không liên quan gì nữa phải không?”
Hoa Diêu hơi hơi nghẹn họng, có chút khó hiểu. Người vội vã phủi sạch quan hệ với bà là ông ta, bảo bà nhanh chóng rời khỏi Thượng Thanh Tư cũng là ông ta, hiện giờ sao vào miệng ông ta lại thành bà muốn cắt đứt quan hệ với ông ta nhỉ?
A Húc ở bên cạnh đã sợ tới mức hai chân run lên, Hoa Diêu trìu mến mà vỗ vỗ lưng hắn, ý bảo hắn đi ra ngoài trước. Chờ cửa đóng lại rồi bà mới nhẹ giọng hỏi: “Ngài muốn có liên quan gì với ta?”
Hai người đều đã gần đất xa trời người, còn muốn liên quan gì?
La Vĩnh Sanh bị lời này của bà hỏi khiến cho ngực nghẹn lại, há mồm muốn nói nhưng lại phát hiện mình chẳng có gì để nói. Ông ta tức giận đi qua đi lại, không rõ người này đang nháo cái gì, giống như lần trước bà đột nhiên đòi đi mà không có lý do gì. Bà ấy vẫn luôn đi theo bên người ông ta không phải tốt sao? Rốt cuộc là vì cái gì mà bà ấy đột nhiên…… Đột nhiên phiền chán ông ta chứ?
Cẩn thận ngẫm lại việc mình làm lúc trước, ông ta có chút khó có thể tin hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cùng hồ yêu kia có cái gì sâu xa sao?”
Hoa Diêu lắc đầu: “Vốn không quen biết.”

“Vậy vì sao từ sau khi đưa canh cho nàng ta thì ngươi lại biến thành thế này?”
Lúc ấy huỷ hoại nội đan của Lâu Tự Ngọc là biện pháp ổn thỏa nhất, cũng là do Triệu Thanh Hoài ra quyết định. Ông ta chẳng qua chỉ hỗ trợ làm việc thôi, nhờ bà động tay chân vào canh của Tống Lập Ngôn không phải đại sự gì. Lúc ấy lời tức giận của bà ông ta cũng không để trogn lòng, ai biết lại thế này……
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngài thì ngài đang đưng trong tuyết đứng tấn, giống đứa nhỏ kia. Nhưng ngài so với hắn thì rất lợi hại, căn cốt dẻo giai, cũng không run rẩy.” Hoa Diêu đột nhiên mở miệng, trong mắt sáng lên hai tia sáng.
“Đệ tử cùng thế hệ bắt nạt ngài, dùng thủ đoạn để ngài gánh tội thay nhưng ngài không cãi lại. Sau đó ta hỏi ngài vì sao không nói với quản sự, ngài có nhớ lúc ấy đã nói gì không?” Bà cười cười, vừa hoài niệm vừa tiếc nuối: “Ngài nói không giải thích vì không thấy thú vị, chờ sau này ngài có bản lĩnh nhất định sẽ không trở thành loại người thủ đoạn âm ngoan như thế.”
La Vĩnh Sanh chấn động, theo bản năng mà dời ánh mắt nhìn về phía khác. Đó là chuyện của vài thập niên trước, xa xăm đến độ ông ta nhớ không nổi nữa nhưng bà lại vẫn nhớ rõ ràng.
Thời gian thấm thoát, ông ta đã sớm không phải đứa nhỏ ngốc nghếch ban đầu, ông ta biết tính kế, trở nên dối trá hơn, cũng càng không dám đối mặt với người biết hết quá khứ của mình này. Nói đến cùng, nhiều năm như vậy ông ta đối xử hà khắc với bà chẳng qua chỉ vì quá tự ti lại kiêu ngạo.
“Ngươi thích một người thiên chân đến vụng về.” Ông ta khàn khàn nói, “Nhưng ta không thể vĩnh viễn như vậy.”
Hoa Diêu đút tay vào cổ tay áo, híp mắt cười: “Có lẽ là bởi vì cái này, cũng có lẽ là ta cảm thấy mình sắp chết rồi nên muốn nhẹ nhàng chút, cái gì bỏ được thì bỏ.”
Nhưng dựa vào cái gì mà ông ta lại trở thành thứ bị bỏ đi? La Vĩnh Sanh không dám hỏi lại, ông ta phát hiện nếu mình mất đi sự thiên vị của bà thì chẳng còn lập trường nào để chất vấn bà hết. Ông ta rất muốn trách cứ bà vô tình, nói cắt là cắt, tình cảm nhiều năm như thế là giả sao? Hoặc là bà ấy đang diễn trò phải không? Nhưng hơn phân nửa đời đều đã qua, làm gì có ai dùng cả đời mình lừa gạt người khác chứ? Nhưng nếu không phải gạt người thì ai có thể giải thích ánh mắt không có nửa điểm lưu luyến này của bà ấy?
“Sư phụ.” Ngoài cửa đột nhiên có người kích động gọi ông ta, “Sư phụ, Tống sư đệ hồi kinh!”
La Vĩnh Sanh tức giận phất tay áo: “Lát nữa hẵng nói!”
Hoa Diêu vòng qua ông ta, mở cửa đón đồ đệ tử đưa tới, sau đó kinh ngạc mà nhướng mày: “Đây là cái gì?”
Đệ tử cười ha ha nói: “Tống sư đệ đưa thiệp mời, một là cho Chưởng Tư, một là của ngài và sư phụ.”
Thiệp cưới đỏ thẫm, bên trên chỉ tên Tống Lập Ngôn và Lâu Tự Ngọc, không có ngày và địa điểm mở tiệc chiêu đãi khách khứa nhưng lại dính kim phấn lấp lánh mười phần. Nhìn nhìn hai lần Hoa Diêu mới cười khẽ nói: “Đứa nhỏ này vẫn tự tin như thế.”
La Vĩnh Sanh đi lên nhìn lướt qua, hừ lạnh nói: “Hồ nháo, Hầu phủ dễ vào sao? Hắn chưa báo cáo phụ mẫu thì sao có thể tư định chung thân?!”
Hoa Diêu không cảm thấy như vậy: “Người hắn có thể coi trọng nhất định là cùng hắn xứng đôi. Nếu cùng hắn xứng đôi, vậy có thể tiến Hầu phủ.”
“Ngươi…… Nói rất đúng.”

Ông ta mở miệng đã đột nhiên thay đổi, thiếu chút nữa bị sặc. La Vĩnh Sanh muốn nói “Ngươi thì biết cái gì”, nhưng hiện tại lời này nói không nên lời, vẫn là theo ý bà ấy, dù sao tranh thắng cũng vô dụng.
“Tống sư đệ còn nói, hắn hồi kinh rảnh rỗi, nếu sư phụ có vấn đề gì khó cứ việc tìm hắn.”
Hai mắt sáng ngời, La Vĩnh Sanh nắm tay chống bên miệng ho nhẹ một tiếng sau đó trầm giọng nói: “Đi đi, ta thì có vấn đề gì khó?”
Nói là nói như vậy nhưng sau khi cùng Hoa Diêu ăn cơm trưa, La Vĩnh Sanh đã ngồi ở trước mặt Tống Lập Ngôn.
“Còn không kịp chúc mừng sư thúc, ngài lại thăng lên hàm nhất phẩm rồi.”
La Vĩnh Sanh muốn cúi chào hắn nhưng thấy hắn không có nửa điểm phô trương mà chỉ an tĩnh ngồi trước mặt mình thì ông ta cũng ngồi xuống: “Quan lại phàm trần cũng không có gì, nhưng vì sao ngươi lại đột nhiên nghĩ thông suốt mà trở về?”
“Cũng không có việc gì, chẳng qua đêm trước ta quan sát bầu trời thì thấy tinh tú đại diện cho Hoa Diêu tiền bối vẫn có xu hướng héo tàn nên mới muốn đến xem một chút.”
La Vĩnh Sanh vừa nghe đã căng thẳng: “Ngươi có biện pháp nào cứu bà ấy không?”
“Mệnh số của phàm nhân từ trước đến giờ đâu có ai có thể tùy ý nhúng tay?” Tống Lập Ngôn lắc đầu, “Nhưng sư thức nhiều năm nay có ân với ta, chỉ điểm một hai chắc cũng được.”
La Vĩnh Sanh vội vàng cúi người khẩn cầu: “Ngươi mau nói!”
“Hoa Diêu tiền bối bình sinh chưa làm việc gì không phải, duy chỉ có một hồi phạm sai lầm đó là dùng thủ đoạn đê tiện hạ Đoạn Yêu Phù cho người khác.”
Kết nơi nào thì giải nơi ấy. Nhưng cái này phải giải thế nào? La Vĩnh Sanh mê mang bị Tống Lập Ngôn đưa ra khỏi viện. Ông ta đứng trên đường cái người đến kẻ đi, lại nhìn lên một chữ “Phúc” màu đỏ treo ở nơi xa, linh quang đột nhiên vừa hiện.
Vì thế ngày hôm sau Lâu Tự Ngọc đã bị Hoa Diêu mời ra ngoài. Nàng vừa tới kinh đô, nhìn cái gì đều cảm thấy mới mẻ lại lo Tống Lập Ngôn bận quá không ai mang nàng đi dạo thì Hoa Diêu tiền bối tới. Tuy nàng đã biết Đoạn Yêu Phù lúc trước có liên quan tới vị này nhưng trước sau nàng cũng không chán ghét bà ta. Vì thế hai người cùng hưng phấn chen vào chợ.
Hai người ăn uống no đủ rồi đến trà lâu nghỉ chân, Hoa Diêu cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi muốn tiến Hầu phủ thì có thể nhận ta làm mẹ nuôi.”
Đây là La Vĩnh Sanh để bà làm, dùng để triệt tiêu ơn ông ta cứu mạng bà. Tuy Hoa Diêu không rõ vì sao phải làm như vậy nhưng bà cũng nguyện ý, coi như là trả nợ.
Trên con đường kinh đô náo nhiệt ồn ào, Lâu Tự Ngọc nghe bà nói lời này thì điểm tâm trong tay lập tức rơi xuống. Không thể nào? Nàng líu lưỡi, hôm qua Tống Lập Ngôn nói chuyện kia hôm nay sẽ có thay đổi nàng còn không tin, kết quả là cơ hội đã tới cửa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.