Trong năm này đã xảy ra quá nhiều chuyện, có hỏa thế thình lình từ Kỳ Đấu Sơn, thiếu chút nữa lật úp nhân gian. Nhưng hỏa thế đảo mắt đã tan thành mây khói, hoa cỏ lại hồi xuân. Còn có vị tiểu Huyện Lệnh của huyện Phù Ngọc liên tiếp phá án lớn, được thiên tử ưu ái tứ hôn, vinh quang vô hạn. Mặc kệ nói thế nào thì dân chúng vui nhất vẫn là chướng khí nhiều năm tiêu tan, bọn họ có thể thoải mái sinh hoạt, cả đời bình an.
Nhưng sau khi thiên hạ thái bình thì tình hình của Thượng Thanh Tư lại loạn lên. Có người nói là do Triệu Thanh Hoài không chọn được Chưởng Tư kế nhiệm thích hợp. Cũng có người nói là vị Chưởng Tư kế nhiệm Tống Lập Ngôn kia là người không thích trói buộc, lúc này đã từ quan, muốn quy ẩn núi rừng. Mọi người gấp đến độ thi nhau tới cửa khuyên bảo nhưng chờ mọi người đẩy cửa phòng hắn ở Hầu phủ thì chỉ thấy chữ hỉ còn dán nhưng người đã không thấy đâu.
Triệu Thanh Hoài nghiến răng nhìn căn phòng trống rỗng, tức giận đến vài ngày không ngủ được. Nhưng với bên ngoài ông ta vẫn tung Tống Lập Ngôn lên trời, thậm chí ghi vào sách lưu truyền để hậu nhân đều biết ông ta có được một đồ đệ đắc đạo. Vì thế trong lúc nhất thời có rất nhiều lời khen ngợi lưu truyền trong thiên hạ, bất kể chỗ nào có hàng quán ven đường thì đều có người nói “Nếu không có Tống đại nhân thì nhân gian không biết còn chìm trong đêm dài tới bao giờ.”
“Phi, cái gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-ben-lau-tua-ngoc/737307/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.