Chương trước
Chương sau
Màn hình laptop vừa hiện lên, đập vào mắt Nhi là gương mặt tươi tắn cùng nụ cười hồn nhiên dưới nắng của Nhi trong màu áo xanh tình nguyện. Ảnh này Nhi chụp hồi cuối năm thứ ba đi tình nguyện ở Tuyên Quang. Nhi đã để nó trong album trên facebook để chia sẻ với mọi người. Nhi đứng tim mất một lúc vì xúc động, đồng thời ngạc nhiên vì Mạnh đâu có dùng facebook. Hay Mạnh dùng facebook mà Nhi không biết nhỉ? Nếu thế thì phải trách Mạnh dám không cho Nhi biết mới được.

Nhi tò mò thử gõ vào facebook. Ơ… facebook của Nhi! Nhi sốc. Mạnh dám hack nick của Nhi? Mà… từ bao giờ? Nhi phải xử lý Mạnh vụ này mới được. Xâm nhập thông tin cá nhân bất hợp pháp! Cơ mà… Nhi cũng đang làm gì thế nhỉ?

Nhi đỏ mặt nhìn lại những tin nhắn củ chuối Nhi nhắn cho lũ bạn suốt mấy năm qua, chắc Mạnh cười Nhi thối mũi mất. Cũng may không có tin nhắn yêu đương nào, tại là Nhi có yêu đương gì đâu, có mấy đồng chí tán tỉnh thì Nhi cũng từ chối cả nên chắc Mạnh cũng chẳng quan tâm.

Nhi giật mình, có tin nhắn zalo A Tử gửi Mạnh đang nhấp nháy kìa. Mạnh có dùng zalo, Mạnh thường xuyên dùng zalo liên lạc với Nhi mà. Haizz, Nhi lại phải đấu tranh tư tưởng rồi. Đọc hay không đọc tin nhắn của Mạnh đây?

Lý trí và cơn tò mò của Nhi đánh nhau một hồi, Nhi quyết định sẽ không xâm phạm quyền riêng tư khi chưa được Mạnh cho phép. Nhi là người quân tử mà, đúng không nào?

A Tử vẫn chưa dừng lại. Anh ta nhắn gì vậy nhỉ? Loáng thoáng nhắc đến Nhi thì phải? Có Nhi nghĩa là… Nhi có quyền xem đúng không?

Nhi phân vân lắm. Đọc hay không đọc? Ai da, Nhi đầu hàng cơn tò mò mất rồi, không phải Mạnh cho phép Nhi sao? Nhi quyết định bấm vào dòng tin đang nhấp nháy đó đúng lúc nó cũng mất nhấp nháy, có lẽ Mạnh vừa xem bằng điện thoại.

Nhi sững sờ rồi lạnh toát cả người trước dòng tin vừa đọc.

“Cô ta sảy thai thì không phải là quá tốt cho anh và chị dâu sao?”

Sảy thai? Mạnh muốn ép Linh sảy thai? Nhi run run kéo chuột đọc những dòng tin phía trên.

“Tùng vừa gọi cho tôi, hắn nói tôi cứ chờ quả báo, đứa bé trong bụng Linh sẽ không bao giờ chào đời được, có lẽ hắn nghĩ tôi tin cái thai đó là của tôi.”

“Vậy anh tính sao?”

“Giờ hắn không thể làm gì chúng ta được, tôi đã bố trí người chặn hắn khắp nơi, vì vậy hắn chỉ có thể đe dọa bằng lời như vậy thôi. Đúng là chó cùng dứt dậu. Anh chú ý hắn thêm giúp tôi.”

“Ok anh.”

“Cô ta sảy thai thì không phải là quá tốt cho anh và chị dâu sao?”

Nhi khẽ thở phào, ra là không phải Mạnh có suy nghĩ độc ác đó. Hơn nữa, những điều Mạnh nói với A Tử càng khiến Nhi thêm tin tưởng Mạnh. Nhưng Tùng thì thật không còn gì để nói, hắn ta không còn là con người nữa rồi. Con của hắn mà hắn có thể nói những lời cay độc như vậy nữa, Nhi cũng chịu thua hắn.

“Đương nhiên là tốt.”

Mạnh trả lời A Tử.

Cái… cái gì?

Nhi ức điên cả lên. Nhi vừa mới mừng thầm vì tin Mạnh không có suy nghĩ đó, vậy mà… Mạnh cũng không muốn đứa bé tồn tại. Mạnh đâu có đơn giản. Nhi ngây thơ quá rồi.

Nhi chẳng muốn theo dõi tiếp tin nhắn của Mạnh, mà Mạnh cũng không nhắn gì với A Tử nữa thì phải.

Nhi thẫn thờ ngồi suy tư.

Mạnh muốn Linh sảy thai, dù Mạnh không chính thức là kẻ ép Linh, nhưng đó cũng là suy nghĩ trong đầu Mạnh. Nhi phải nghĩ thế nào đây? Thông cảm cho Mạnh hay không thể chấp nhận con người có suy nghĩ độc ác đó? Nhưng, Mạnh đâu phải bồ tát, Mạnh muốn như vậy cũng đúng thôi… Nhi khó nghĩ quá!

*****

Nghĩ linh tinh cũng chẳng được gì, hơn nữa Nhi đã quyết định theo Mạnh, Nhi sẽ chấp nhận tất cả ở Mạnh, dù lòng Nhi vẫn không thoải mái khi biết suy nghĩ của Mạnh về đứa bé.

Nhi thơ thẩn vào bếp định nấu bữa tối, dù lúc này mới có ba giờ chiều. Nhi không muốn ngồi không lại nghĩ ngợi lung tung. Có lẽ Mạnh đã ở đây mấy hôm trước, nhìn tủ lạnh toàn đồ ăn liền mà Nhi thở dài, đúng là không có bàn tay phụ nữ là không được. Nhi lấy giấy nhớ viết mấy thứ cần sắm sửa, định xuống siêu thị nhỏ ngay dưới tầng một của tòa chung cư để mua. Bỗng, Nhi chợt nhớ ra, Nhi làm gì có tiền ở đây. Nhi lại đành chờ Mạnh về vậy.

Nhi muốn đi tắm, có điều giờ Nhi cũng chẳng có quần áo để thay. Nhi đành vào phòng ngủ lấy cái áo sơ mi dài Mạnh treo trên giá rồi vào phòng tắm trong đó ngâm mình.

Bồn tắm thích quá, nước ấm sực lại còn thơm ngát mùi cam nữa. Cảm giác thư giãn làm Nhi mơ màng… mơ màng…

Hình như có ai đó nhẹ nhàng bọc Nhi trong một chiếc khăn mềm mại, giọng nói êm ái trầm ấm thân quen của người ấy vang lên bên tai Nhi đầy vẻ cưng chiều.

– Ngốc nghếch, gió lạnh rồi mà còn ngâm mình đến nỗi ngủ quên mất, anh không về sớm thì không biết em sẽ sao nữa…

Nhi giật mình mở mắt rồi hốt hoảng. Mạnh… Mạnh đang ôm Nhi trên giường, trong trạng thái không một mảnh vải che thân.

Nhi đỏ mặt muốn vùng dậy, nhưng giờ dậy thì càng ngại hơn. Nhi đành nằm im thin thít, quấn chặt khăn vào người, không để Mạnh tiếp tục chiêm ngưỡng vẻ đẹp cơ thể đang độ rực rỡ nhất của Nhi bằng đôi mắt ngưỡng mộ xen lẫn gian tà.

Mạnh cười cười.

– Em ngượng gì nữa, chẳng phải anh đã nhìn thấy hết rồi sao?

Nhi thẹn quá hóa giận.

– Sao anh tự tiện vào phòng tắm thế?

– Không phải em mời anh vào sao? Anh vừa mất một lít máu khi bước vào phòng tắm đấy.

Á… Nhi quên đóng cửa phòng tắm thì phải. Tại Nhi mải nghĩ ngợi vẩn vơ, mà ai là người khiến Nhi phải nghĩ ngợi thế chứ?

Vẻ ngượng ngùng đáng yêu trên khuôn mặt người con gái xinh đẹp dịu dàng cùng cơ thể quyến rũ đầy sức sống mà Mạnh khao khát bao lâu đang ở trước mắt Mạnh, làm Mạnh khó lòng kiềm chế. Mạnh kéo Nhi vào lòng rồi mơn man hôn lên làn da trắng ngần mềm mịn vẫn còn ẩm nước của Nhi. Nhi đẹp quá…

Lẽ ra Nhi cũng sẽ hạnh phúc mà đón nhận Mạnh. Nhưng… tại sao Nhi vẫn cảm thấy e ngại, đặc biệt sau tin nhắn mà Nhi vừa đọc trộm, Nhi cảm thấy sợ Mạnh.

Nhi im lặng, nằm yên không phản ứng. Dáng vẻ trầm ngâm của Nhi làm Mạnh cảm thấy có gì đó không ổn, rõ ràng Nhi không hợp tác như lúc trưa.

Mạnh xoa nhè nhẹ bờ vai trần của Nhi, nhìn sâu vào đôi mắt long lanh chực khóc của Nhi, giọng anh có chút cười.

– Em sao vậy? Hết tin anh rồi à?

– Ừ.

– Sao thế vợ yêu?

– Anh… anh muốn đứa bé không tồn tại. Đồ độc ác, dã man, vô nhân đạo… hức hức… em cứ nghĩ anh người tốt… thế mà…

Nước mắt Nhi chảy ướt má, Nhi lấy tay quệt mắt.

À… Ra là thế, chắc cô nàng đọc trộm tin nhắn của anh rồi. Mạnh mỉm cười lau nước mắt cho Nhi rồi lại ôm lấy Nhi vỗ về.

– Anh đã cho người kiểm soát động thái của Tùng kỹ hơn để tránh bất trắc, anh không muốn đứa bé tồn tại là thật, nhưng anh không làm như thế, em hiểu không?

– …

– Đừng giận anh nữa nhé!

– …

Nhi cần phải hiểu, Mạnh là vậy. Nhi vốn dĩ phải hiểu Mạnh chứ, chỉ là… Nhi thật ngốc nghếch. Nhi cứ mong Mạnh giống như những gì Nhi muốn. Nhi yêu Mạnh thì cần phải chấp nhận Mạnh, chấp nhận con người Mạnh như vốn có, hơn thế nữa, chính con người ấy của Mạnh mới làm Nhi yêu đến mê dại, không phải vậy sao?

Nhi khẽ gật đầu. Mạnh mỉm cười nhìn Nhi, đưa ngón tay chạm vào má Nhi.

– Tối nay chúng ta đến một nơi. Em chờ anh xuống siêu thị dưới kia mua mấy bộ đồ mặc nhà cho em rồi mình đi nhé.

– Đồ mặc nhà hả anh?

– Ừ, tạm thế đã. Chờ anh chút nhé!

Mạnh hôn nhẹ lên môi Nhi rồi vùng khỏi giường. Nhi mỉm cười kéo khăn lên ngực rồi ngồi tựa vào đầu giường, âu yếm nhìn bóng lưng rộng vững chãi của Mạnh dần khuất khỏi phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.