Mười lăm phút sau, mấy bộ quần áo mềm mại màu sắc nhẹ nhàng hồng, xanh, tím đã ở trước mặt Nhi. Thấy Mạnh cứ đứng nhìn mình chăm chăm không rời mắt, Nhi đỏ mặt, Nhi thực sự chưa quen việc dạn dĩ trước Mạnh.
– Anh ra ngoài đi để em mặc quần áo!
Mạnh phì cười, anh giơ tay đầu hàng rồi bước ra ngoài.
Nhi thở phào rồi vội mặc bộ đồ màu hồng nhạt vào, vừa luôn, hình như Mạnh đoán được cỡ người Nhi thì phải. Nhi mở cửa bước ra, Mạnh đang nghe điện thoại, vẻ mặt anh rạng rỡ làm Nhi bỗng thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Vừa thấy Nhi, Mạnh ngắt điện thoại rồi bước đến, anh mỉm cười nắm tay Nhi kéo đi.
– Mình đi thôi!
Nhi ngoan ngoãn bước theo Mạnh, để yên tay mình trong bàn tay to lớn ấm áp của anh. Mạnh đưa Nhi ra xe rồi đưa Nhi đến một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Mạnh mở cửa xe cho Nhi, nhưng Nhi ngần ngại không muốn bước vào nhà hàng trong bộ đồ mặc nhà này. Nhi áy náy nhìn Mạnh.
– Em ăn mặc thế này vào đó không tiện… có nhất thiết phải vào đó không anh?
– Em muốn tự đi hay để anh bế vào?
Lại là cái kiểu bắt ép này, Nhi hậm hực bước ra. Mạnh khẽ cười, anh lại kéo Nhi bước vào nhà hàng.
Cô nhân viên lễ tân nhà hàng đứng ở cửa cung kính cúi chào Mạnh và Nhi. Nhi nhìn quanh rồi có chút thắc mắc, sao nhà hàng vào lúc sáu giờ tối mà lại không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-yeu-la-em/3386084/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.