Chương trước
Chương sau
Mười lăm phút sau, mấy bộ quần áo mềm mại màu sắc nhẹ nhàng hồng, xanh, tím đã ở trước mặt Nhi. Thấy Mạnh cứ đứng nhìn mình chăm chăm không rời mắt, Nhi đỏ mặt, Nhi thực sự chưa quen việc dạn dĩ trước Mạnh.

– Anh ra ngoài đi để em mặc quần áo!

Mạnh phì cười, anh giơ tay đầu hàng rồi bước ra ngoài.

Nhi thở phào rồi vội mặc bộ đồ màu hồng nhạt vào, vừa luôn, hình như Mạnh đoán được cỡ người Nhi thì phải. Nhi mở cửa bước ra, Mạnh đang nghe điện thoại, vẻ mặt anh rạng rỡ làm Nhi bỗng thấy nhẹ nhõm trong lòng.

Vừa thấy Nhi, Mạnh ngắt điện thoại rồi bước đến, anh mỉm cười nắm tay Nhi kéo đi.

– Mình đi thôi!

Nhi ngoan ngoãn bước theo Mạnh, để yên tay mình trong bàn tay to lớn ấm áp của anh. Mạnh đưa Nhi ra xe rồi đưa Nhi đến một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố. Mạnh mở cửa xe cho Nhi, nhưng Nhi ngần ngại không muốn bước vào nhà hàng trong bộ đồ mặc nhà này. Nhi áy náy nhìn Mạnh.

– Em ăn mặc thế này vào đó không tiện… có nhất thiết phải vào đó không anh?

– Em muốn tự đi hay để anh bế vào?

Lại là cái kiểu bắt ép này, Nhi hậm hực bước ra. Mạnh khẽ cười, anh lại kéo Nhi bước vào nhà hàng.

Cô nhân viên lễ tân nhà hàng đứng ở cửa cung kính cúi chào Mạnh và Nhi. Nhi nhìn quanh rồi có chút thắc mắc, sao nhà hàng vào lúc sáu giờ tối mà lại không có ai thế này?

Một nữ nhân viên khác bỗng xuất hiện trước mặt hai người, cô ta tươi cười nói với Nhi:

– Xin mời chị theo em!

Chị? Cô ta mời mình Nhi thôi sao? Bỗng, Mạnh khẽ đẩy Nhi về phía cô gái làm Nhi có chút hoang mang. Nhi ngoái đầu nhìn vẻ mặt tươi rói của Mạnh phía sau rồi cũng rảo bước theo cô gái đó.

Cô gái dẫn Nhi vào một căn phòng ở hành lang bên tay phải. Nhi tò mò quan sát. Căn phòng không có nhiều đồ đạc, chỉ có một chiếc gương lớn, gần đó là một bộ sofa bọc vải thô màu vàng, trên bàn kính là một chiếc hộp màu phấn hồng khá to có nơ buộc.

– Chị mở hộp quà trên bàn ra đi!

Cô gái nhẹ nhàng nói với Nhi, Nhi có chút hồi hộp tiến lại. Có phải đó là quà Mạnh muốn tặng Nhi? Nhi khẽ khàng rút nơ buộc rồi mở chiếc hộp giấy đó ra, rồi Nhi ngỡ ngàng…

Bộ váy cô dâu mà Nhi đã đặt may ngày hôm đó!

Nhi xúc động, mắt Nhi rơm rớm. Ra là Mạnh vẫn còn nhớ đến nó, vẫn còn muốn tặng nó cho Nhi…

Nhi run run nâng chiếc váy cưới tinh khôi đẹp như trong giấc mơ đó lên ngang ngực rồi ôm vào lòng.

– Chị để em giúp chị mặc và trang điểm nhé!

Cô gái tươi cười đề nghị. Nhi gật đầu. Có lẽ cô ấy là chuyên gia trang điểm. Nhi ngồi xuống sô pha, kiên nhẫn cho cô gái điểm tô những đường chuyên nghiệp biến Nhi thành cô dâu xinh đẹp nhất, rồi lại để cô ấy giúp Nhi khoác lên mình bộ váy cưới tinh xảo, vừa kín đáo vừa quyến rũ, vừa vặn tôn lên vóc dáng đồng hồ cát đầy tự hào của Nhi.

– Chị thực sự rất đẹp, nếu anh chị có thời gian rảnh, em rất muốn mời anh chị làm người mẫu cho cửa hiệu váy cưới nhà em.

Nhi ngường ngượng trước lời khen rất thành thực đính kèm cả “cơ hội việc làm” đó của cô gái.

Nhi bước đến trước tấm gương cao đặt trong phòng, ngắm mình trong gương. Cô dâu xinh đẹp rực rỡ trong gương kia đang ửng hồng đôi má nhìn Nhi. Nhi đang làm cô dâu xinh đẹp của Mạnh. Dù… Nhi không khỏi xót xa, hạnh phúc làm cô dâu của Nhi không hoàn toàn trọn vẹn, nhưng hoàn cảnh đã thế, Mạnh cũng đâu có muốn… Không sao cả, chỉ cần là cô dâu xinh đẹp trước Mạnh là đủ rồi. Nhi hít một hơi để tránh ý nghĩ tủi thân, tránh để đôi mắt rơm rớm xúc động phải cay cay vì hờn tủi…

– Cộc cộc cộc…

Tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Nhi giật mình, tim Nhi bỗng đập thình thình. Mạnh?

– Chú rể vào đi ạ, cô dâu đã sẵn sàng!

Mạnh trong bộ vest chú rể đen gài hoa lịch lãm vừa mở cửa, gương mặt đẹp đẽ của anh bừng sáng, đôi chân mày anh khẽ nhấc lên, đôi môi anh khẽ mở khi trước mắt anh, cô gái anh yêu thương nhất đang là cô dâu xinh đẹp nhất, cô dâu xinh đẹp của riêng anh.

Lần đầu tiên trong đời Mạnh đưa tay ra trước Nhi chờ đợi, cũng là lần đầu tiên trong đời Nhi đưa tay cho Mạnh nắm. Hạnh phúc ấm áp trong bàn tay yêu thương của chú rể làm gương mặt cô dâu ngời sáng.

Nhi bẽn lẽn theo sau Mạnh bước ra trung tâm tiệc cưới của nhà hàng, bước lên sân khấu trong tiếng nhạc du dương, và trong cả tiếng vỗ tay vui mừng chúc phúc của những người bạn thân thiết nhất của Mạnh, của sáu anh em A Tử, của Y Mây cùng những người bạn chung của cả hai ở Hải Phòng – Lan Ngọc, Thành Đạt, Tuấn Hùng và sếp Minh Tuấn.

Nhi rơi nước mắt nhìn Mạnh, nhìn những gương mặt thân quen bên dưới. Những người Nhi yêu quý đang ở đây, đang chúc mừng hạnh phúc cho Nhi và Mạnh.

Hạnh phúc này quá bất ngờ, Nhi không dám tin vào sự thật.

Liệu rằng… có phải Nhi đang mơ?

Bàn tay xiết chặt, đôi mắt âu yếm của Mạnh như khẳng định với Nhi, Nhi không mơ. Mạnh đang là chú rể Nhi, là chồng của Nhi. Nhi mỉm cười, ánh nhìn đầy tin yêu dành cho người đàn ông yêu dấu ấy. Anh là người muốn mang lại hạnh phúc cho Nhi, Nhi tin anh.

Mạnh quay xuống ba bàn tiệc bên dưới, trước sự chăm chú của tất cả mọi người, anh lên tiếng:

– Cảm ơn các anh chị và các bạn đã dành thời gian đến chung vui với chúng tôi ngày hôm nay, sự có mặt của các anh chị rất đáng quý với chúng tôi. Các anh chị, những người bạn thân mến, chúng tôi mong các anh chị làm chứng một điều, tôi chỉ có duy nhất một người vợ, là người đang đứng trước mặt tôi đây, người con gái tôi yêu thương nhất, mong muốn của tôi là được dành cuộc đời này ở bên cô ấy. Trần Bảo Nhi.

Những tiếng vỗ tay nồng nhiệt lại vang lên đan xen ánh đèn flash của anh thợ ảnh. Nhi xúc động trước những gì Mạnh vừa tuyên bố rồi giật mình khi Mạnh quỳ xuống đeo nhẫn vào tay Nhi, chiếc nhẫn tròn trơn nhỏ nhắn khắc tên hai người gắn chặt đời Nhi vào Mạnh không thể tách rời, trên tay anh cũng đã sẵn có chiếc nhẫn cùng cặp. Nhi run run đưa tay đón nhận chiếc nhẫn, đón nhận tình yêu nồng nhiệt đậm sâu mà bền bỉ suốt bao năm của anh.

Mạnh đứng dậy ôm Nhi vào lòng. Anh hôn lên trán Nhi, hôn lên những giọt nước mắt hạnh phúc của Nhi.

– Anh yêu em. Cảm ơn em đã chấp nhận làm vợ anh. Mãi mãi bên anh… em nhé!

Giọng Mạnh nghèn nghẹn vì xúc động. Đôi mắt anh có chút rơm rớm. Nhi cảm động nhìn vào đôi mắt đó, khẽ gật đầu. Nhi yêu Mạnh, Nhi chỉ cần Mạnh thôi, nhất định dù có thế nào Nhi cũng sẽ không rời xa Mạnh. Những gì Mạnh dành cho Nhi, tất cả, tất cả đều là tình yêu mà Nhi chỉ có thể nói hai tiếng biết ơn đến Mạnh.

Bảo Nhi và Duy Mạnh, ngày hôm nay, trước sự chứng kiến và chúc phúc của những người bạn đáng mến, họ đã chính thức là vợ chồng, chính thức được sánh bước bên nhau trên chặng đường phía trước. Tương lai có ra sao, sóng gió có thế nào, hai bạn đều không thể biết, nhưng có thể chắc chắn một điều, đôi bàn tay quyện chặt của ngày hôm nay cũng sẽ không chịu buông lơi, nụ hôn say đắm ngọt ngào này cũng sẽ không bao giờ kết thúc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.