Tôi dùng ngón tay phác họa theo hình dạng của vật cứng, nhưng không thể giơ tay lên và cũng không thể xác nhận đó có phải là ổ USB hay không. Tôi đành nắm chặt nó hết mức có thể, nhét nó vào bên dưới chân của tôi, nhưng lại cảm thấy không an toàn vì vậy tôi lại siết chặt nó vào lòng bàn tay.
Trịnh Cường sắp nghỉ hưu, tôi đoán chú ấy chắc cũng tới tuổi lên chức ông nội, nhưng vẫn chưa có thời gian tán gẫu để hỏi cụ thể, cũng không biết con trai Trịnh Cường làm nghề gì, đang làm cái gì. Có thể nhanh chóng chạy tới Hán Đông lấy được thông tin quan trọng, lại đến gặp tôi sớm, vậy thì đứa con trai này ít nhất cũng là một nhân vật lợi hại.
Bởi vì giữa bọn họ có quan hệ huyết thống nên tôi rất tin tưởng Trịnh Đông Dương, nhưng sau khi Trịnh Đông Dương nói xong câu này thì anh ta nhanh chóng rời đi - anh ta không cung cấp thêm cho tôi thông tin nào khác, nhưng từ lời nói của anh ta tôi có thể hiểu ngược lại là anh ta không hài lòng với kết quả điều tra. Chiếc USB này rất quan trọng, nhưng tôi không biết tại sao anh ta lại đưa nó cho tôi bảo quản. Có thể anh ta mong tôi giải được mật khẩu, nhưng tôi thực sự không có chút manh mối nào.
Ngay sau đó, bác sĩ đến thay nước truyền dịch và hỏi thăm tình hình thân thể của tôi, tôi lần lượt trả lời, phối hợp làm kiểm tra hàng ngày. Sau đó là đợt người thứ hai đến hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-cua-toi-tro-thanh-thang-toi/3473963/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.