Lúc tôi tỉnh lại từ trong bóng tối chỉ chợt nhận ra bản thân đang nằm trên xe cấp cứu, đầu đau như búa bổ. Khi tôi đang cố gắng mở mắt thì nghe thấy y tá nhắc nhở: “Đừng động đậy.”
Trong miệng toàn là mùi vị tanh ngọt của máu tươi, tôi cố gắng đè nén cảm giác nôn mửa và choáng váng. Giọng tôi khàn khàn: “Người trong xe đâu?”
“...”
Tôi không nhận được câu trả lời, mí mắt nặng trĩu không mở nổi, trước mặt tôi là một khoảng trắng mênh mông. Tôi cố đứng dậy nhưng ai đó đã giữ chặt lấy cơ thể tôi.
“Cậu bị thương nặng, không thể hoạt động được.”
“Người kia… Ông ấy đã không còn thở nữa rồi, cậu phải dưỡng thương thật tốt, sau đó phối hợp với cảnh sát điều tra…”
Tôi nhận được tin tức mà mình muốn biết, còn chưa kịp cảm nhận được nỗi buồn thì tôi đã bất lực chìm vào bóng tối vô tận một lần nữa.
“Có áo chống đạn..”
“Nhóm máu B… Nhóm máu không hiếm… 400cc…”
“Gãy xương sườn… Dao…”
“Phụ trợ thở oxy…”
“Nói với người nhà bệnh nhân hãy bình tĩnh, đừng can thiệp vào quá trình điều trị…”
Tôi nhận được một ít tin tức đứt quãng từ bên ngoài. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, ngực tôi được quấn hết lớp băng này đến lớp băng khác, đầu cũng được quấn vài lớp.
Tôi nhìn bóng đèn giải phẫu trên đỉnh đầu rồi lại dần rơi vào trạng thái hôn mê.
Khi tỉnh lại lần hai, bên tai tôi vang lên tiếng tích tích của máy móc. Mu bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-cua-toi-tro-thanh-thang-toi/3473962/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.