Tôi nằm viện dưỡng sức tổng cộng hai tháng. Sau ngày hôm đó, Trương Thần ở lại với tôi thêm ba ngày nữa, đến khi tôi không thể chịu đựng được thêm thì hắn mới đành phải rời đi trước. Trước khi tạm biệt tôi, Trương Thần còn đặc biệt hỏi tôi: “Cậu có trách tôi vì đã cố chấp không rời đi không, có thể không suy nghĩ nhiều được không?”
“Không đâu.” Bây giờ tôi đã có thể gật đầu, tôi ngước lên nhìn hắn: “Cả hai đã là người trưởng thành rồi, công việc quan trọng hơn mà. Chỗ tôi đã có bác sĩ, y tá và hộ lý rồi.”
“Vậy cậu có nhớ tôi không?” Hắn hỏi rất tự nhiên, chỉ là vành tai của hắn có hơi đỏ.
“Sẽ nhớ.”
Trương Thần rất vui vẻ, rời đi trong hạnh phúc.
Vào ngày tôi xuất viện, tôi thanh toán hóa đơn của hộ lý; vì tai nạn này được coi là tai nạn lao động nên về cơ bản tôi không cần phải trả bất kỳ chi phí y tế nào. Bên phía công ty bảo hiểm có bồi thường một số tiền, sau khi trừ đi các khoản thanh toán có trong hóa đơn của hộ lý thì vẫn còn lại một ít.
Tôi không có người quen nào ở thành phố này, các lãnh đạo liên quan tỏ vẻ muốn đến đón tôi nhưng tôi đã lịch sự từ chối. Khi một mình bước ra khỏi bệnh viện, tôi chợt nhận ra nhiệt độ bên ngoài đã rất cao rồi, ở Hán Đông thì tháng năm chính là mùa hè.
Tôi ở lại Hán Đông vài ngày, mua quần áo, tham quan các danh lam thắng cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-cua-toi-tro-thanh-thang-toi/3473964/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.