Còn hai mươi phút nữa thì tan học, Phương Thư Nghiễn suy nghĩ một chút, tới chỗ giáo viên xin nghỉ, nói là trong người không thoải mái.
Phương Thư Nghiễn thành tích tốt lại an phận thủ thường, giáo viên không nghĩ nhiều lập tức cho phép luôn, còn quan tâm hỏi có cần đưa tới phòng y tế không.
Phương Thư Nghiễn lắc lắc tay, ôm bụng run run rẩy rẩy rời khỏi sân thể dục, sau đó trong khoảng khắc biến mất khỏi tầm mắt giáo viên, bắt đầu chạy như điên về phía lớp học Omega.
Ở cùng Tần Liên một thời gian, dường như kỹ năng diễn xuất cũng có tiến bộ rồi.
Phương Thư Nghiễn có chút lo lắng không biết có phải Tần Liên có chỗ nào không thoải mái không, dù sao bọn họ vừa rồi mới trốn học làm loại chuyện này....
Thế nhưng CMN, coi như không thoải mái, hay khó chịu thì cũng là cậu đi, cái mông cậu bây giờ vẫn còn đang đau đây!
Tần Liên có thể có gì không thoải mái được? Ngã trầy da? Tuy rằng nghĩ như vậy, Phương Thư Nghiễn vẫn không giảm tốc độ, đảo mắt đã đến cửa phòng học Tần Liên.
Lớp bọn họ có vẻ đang có tiết âm nhạc, bên trong toàn tiếng a a a a rất ồn ào. Chương trình học của Omega thiên về các loại nghệ thuật, văn học, Phương Thư Nghiễn nghĩ tới Tần Liên đang học những thứ này, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
Hình như chưa từng nghe hắn ca hát bao giờ? Phương Thư Nghiễn cẩn thận tiến lên phía trước vài bước, sau đó ở bên cửa sổ ngó nghiêng đầu.
Có thể là Tần Liên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-choi-luoi-le-khong/4182047/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.