Trên đường đến nhà ăn, Tần Liên vừa đắc ý đem bàn tay nhét vào trong túi áo Phương Thư Nghiễn, vừa nói: "Oa cậu không biết cả buổi sáng nay tớ phải vượt qua thế nào đâu, cái tên xấu xa Vệ Tục kia cứ ở phía trước tớ show ân ái, ai nói tớ không có đối tượng, ai nói tớ không có bạn trai làm ấm tay, Dương Mạt có thể bỏ vào tớ cũng có thể nha!" 
Phương Thư Nghiễn thở dài, kéo khóa túi áo xuống một chút, "Tay mình lớn thế nào trong lòng còn không biết sao?" 
Tần Liên oan ức: "Nhưng mà tay người ta tay lạnh nha." 
Phương Thư Nghiễn không nói gì, trực tiếp đem cái tay vẫn đang có ý đồ nhét vào trong túi áo mình nắm chặt lại, hai lòng bàn tay ấm áp dán vào nhau, ngón tay không hẹn mà cùng tách ra, mười ngón tương giao. 
Tần Liên rốt cuộc chịu thành thật, toét miệng đi bên cạnh. Phương Thư Nghiễn cũng nhịn không được cong cong khóe miệng. Giống như dỗ trẻ con vậy. 
Buổi chiều lại quay trở về lớp học, Tần Liên nhìn thấy một người đứng ở cửa phòng học, chính là Omega lần trước nói chuyện với Phương Thư Nghiễn ở ngoài hành lang kia. 
Tần Liên xem xét liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nhấc chân chuẩn bị vào cửa. 
"Này." Lâm Tĩnh gọi hắn. Bước chân của Tần Liên vẫn không ngừng lại. 
"Tần Liên!" Lâm Tĩnh nâng cao giọng, có chút tức giận. 
Tần Liên lui hai bước, dựa vào tường cúi đầu nhìn cậu ta: "Ồ, cậu ở đây sao." 
Lâm Tĩnh nghe xong tức khắc tức giận đến dậm chân, mắng: "Tần Liên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-choi-luoi-le-khong/4182048/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.