Nhưng ngay khi Phương Thư Nghiễn chậm rãi đưa tay xuống dưới, Tần Liên đột nhiên phát lực xốc cậu lên, sau đó ấn bả vai cậu đè cậu lên trên giường, túm hai tay đưa ngang qua đỉnh đầu, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vén áo cậu lên, ở chỗ cổ tay thắt một nút.
Chờ Phương Thư Nghiễn phản ứng lại, tay đã bị thít chặt gắt gao, cả người là tư thế không thể động đậy.
Ý thức được hắn có ý gì, Phương Thư Nghiễn đều sắp tức đến nổ phổi.
Mới vừa rồi là ai bị đánh cho nằm ở cửa không nhúc nhích? Hiện giờ mẹ nó đảo mắt đã có thể trói người?! Còn muốn thượng cậu?!
Tần Liên trưng ra vẻ kiêu ngạo: "Chiêu mới học đấy, lợi hại không?"
"Lợi hại cái đầu cậu!" Phương Thư Nghiễn gầm nhẹ, "Bọn họ làm sao không đánh gãy chân cậu luôn đi! Buông tớ ra!"
"Bạn cậu sau khi nghe tớ giải thích xong thì không đánh nữa, là tớ nhờ bọn họ đánh, đánh vào chỗ bụng, đau tí, nhưng có thể nhìn ra được." Tần Liên cúi đầu mổ hôn chóp mũi cậu, "Đấm tớ mấy quả, giúp cậu hả giận."
Tự mình tìm đánh, chỉ vì muốn cậu nguôi giận....
Tức giận trên mặt Phương Thư Nghiễn giảm xuống, nhưng là vẫn trừng mắt không nói gì.
"Bây giờ còn sinh giận?"
"Sinh!" Phương Thư Nghiễn hờn dỗi nói.
Tần Liên nhịn không được cười ra tiếng: "Con trai hay con gái?"
Phương Thư Nghiễn ý thức được lời vừa nói có nghĩa khác tức khắc vừa vội vừa thẹn thùng, "Con mẹ nó, tớ nói là tớ còn đang tức giận! Cậu đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-anh-em-choi-luoi-le-khong/4182046/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.