Mộ Hiểu Yên ở trước mặt hắn không còn là tiểu Yên ngây ngốc của ngày nào, cô nhìn hắn bằng con mắt chứa đầy oán hận, những tia lửa đỏ bao quanh con ngươi ngập tràn nước mắt. Cô khóc không phải vì bản thân yếu đuối mà là vì quá câm phẫn người đàng ông tàn ác ở trước mắt. Trong ngày trọng đại nhất cuộc đời cô lúc cô xinh đẹp nhất trong bộ váy cưới thì sự thật bi thảm ập đến khiến cho cô phải vùi mình trong mớ tư tưởng cay đắng, nghiệt ngã
_Đáng lẽ em lấy người em yêu rồi nhưng nếu biết hết thì cũng không sao
Mộ Hàn Vương vẫn giữ nguyên thần sắc tĩnh lặng, trong đáy mắt u ám không một chút gì hối hận hay nao núng trước cái nhìn thù hận từ cô, hắn như chờ đợi giây phút được nhìn thấy cô đau khổ từ rất lâu rồi, lời nói mang sát thương cứ dày vò tấm thân nhỏ bé
_Khốn nạn!
Cô giật mạnh tấm mạng che mặt xuống đất, ánh mắt vẫn mở to nhìn người đối diện, nước mắt cứ như vậy rơi xuống, cổ họng nghẹn đắng khi biết rằng hôm nay mình kết hôn với người mình yêu nhất lại chính là anh ruột của mình, bản thân cô còn gì đau đớn hơn
_Chú mau nói đi!
Mộ Hiểu Yên gạt đi nước mắt, cánh môi đay nghiến phát ra thanh âm nghẹn ngào, hai bàn tay cào trên lớp áo sơ mi trước ngực bắt hắn nói ra sự thật
_Năm đó nếu tôi giết em thì làm sao có kết cục tốt như hôm nay?
Hắn kéo tay cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-yeu/2787667/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.