Mộ Hiểu Yên xinh đẹp trong bộ váy cô dâu, sự thanh tao thuần khiết như có ánh sáng phản chiếu khắp căn phòng bởi nụ cười hạnh phúc mãn nguyện trong ngày trọng đại, cuộc đời cô từ đây bước sang trang mới bao nhiêu đau khổ bi thương khép lại, hôm nay cô sẽ là cô dâu đẹp nhất của Đường Thụy Vũ, chỉ vừa nghĩ thôi trái tim đã thổn thức không yên. 
_"Mình sẽ không bao giờ quay về đây nữa, mình không quên tuổi thơ của mình nhưng cũng không thể quên cái đêm hôm đó, có một nơi để đến nhưng không còn nơi để về, tất cả chỉ còn là quá khứ. Cầu mong thời gian sẽ xoa dịu tất cả" 
Cô nhìn mình trước gương rồi nhìn xung quanh căn phòng quen thuộc, cô sẽ nhớ nơi này lắm nhưng không thể nào quay lại nữa, con người có thể cúi đầu chứ không thể quay đầu trở về quá khứ, bất luận cô cúi đầu để bước tiếp hay vì nhẫn nhịn một điều gì thì tâm thức và tấm lòng của cô vẫn mãi vẹn nguyên sự đơn thuần mộc mạc. 
Một lần cuối cùng cô đến gặp Mộ Hàn Vương để cúi cầu tạm biệt hắn, tạm biệt những đau khổ mà hắn đem đến cho cô và cũng như cúi đầu biết ơn những tháng năm của thời thơ ấu hắn đã nuôi dưỡng cô, nếu như ngày đó hắn không nuôi lớn cô thì có lẽ hôm nay sẽ không có cô dâu xinh đẹp trong ngày trọng đại. Bao nhiêu uất hận chôn chặt, một lần cuối tạm biệt cũng không cần làm khó bản thân mà buồn tủi đánh mất những tháng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-yeu/2787668/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.