Lưu Cẩn uốn éo người đuổi theo. Công công đứng bên cạnh Ti Lễ Giám ngạc nhiên hỏi:
- Công công, không phải tuyên chỉ hành hình sao? Ngài đi đâu vậy?
Lưu Cẩn cũng không quay đầu lại, khoát tay một cái nói:
- Không vội không vội. Chúng ta vào cung một chuyến, lát hẵng tuyên chỉ hành hình.
Dương Lăng đằng trước để ý thấy Lưu Cẩn chạy theo, tốc độ bước nhanh hơn. Lưu Cẩn thấy thế càng hoài nghi: “Hắn vội vã vào cung, khẳng định cho liên quan đến mình. Hay là chỗ Trương Trung có nhược điểm gì của mình đã nằm trong tay hắn?”
Lưu Cẩn hoang mang nghĩ: “Không thể, Trương Trung bị bắt, những căn cứ chính xác liên quan lẫn nhau trước đó đã hủy toàn bộ rồi.”
Y gấp gáp gọi to:
- Dương đại nhân, chậm một chút, chậm một chút. Cha gia không theo kịp ngài rồi.
Dương Lăng buồn bực đi thẳng, giả làm ngơ không nghe thấy. Tận đến khi Lưu Cẩn gọi to vài tiếng, hắn như mới kịp phản ứng, dừng bước ngạc nhiên hỏi:
- Lưu công công? Ngài…sao ngài lại quay lại vậy?
Lão Lưu hổn hển chạy tới, ha hả cười gian nói:
- À…việc này…là như này, Hoàng thượng nói mỗi thần tử bên ngoài cửa cung bị đánh ba mươi trượng. Cha gia tới Ngọ môn thì thấy đám quan viên đó có béo có gầy, có khỏe có yếu, có trẻ có già. Nếu đánh ba mươi trượng như nhau, chỉ sợ vài quan viên không chịu đựng được, cho nên muốn quay về xin ý chỉ hoàng thượng có nên khai ân ngoài vòng pháp luật, đối xử khác nhau hay không.
Dương Lăng lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738041/chuong-355-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.