Chương trước
Chương sau
“Rầm”, những tiếng xôn xao vang lên, tinh thần của bách quan dưới điện lập tức trở lại trên người, ai chẳng biết Tiêu Phương là người của Dương Lăng, giờ lại phản bác lại hắn? Có ý gì? Lão Tiêu đầu nhập vào Lưu Cẩn rồi hả?
Lưu Cẩn cũng sửng sốt, chớp chớp ánh mắt đề tinh thần lên.
Dương Lăng dường như ngẩn ra, hỏi ngược lại:
- Đang thảo luận chuyện quan trọng?
- Đúng vậy.
Tiêu Phương lập tức tiếp lời, sau đó nhân thể đem nguyên do sự việc từ đầu tới cuối nói lại một lần. Tài ăn nói của Tiêu Các lão cực tốt, ngắn gọn, nhưng lại rõ ràng rành mạch điểm quan trọng mâu thuẫn, tranh luận của song phương.
Dương Lăng nghe xong, phản bác lại:
- Bách quan quỳ như thế, ta còn tưởng rằng là vì tế bái lão nhân gia Thái Hoàng Thái Hậu, hóa ra là nguyên nhân này. Việc này thì có gì hay mà tranh luận cơ chứ. Một chuyện rất đơn giản lại biến thành phức tạp, chuyện bé xé ra to, phải khiến cho bách quan tề tụ, gây chiến ư?
Chính Đức nghe vậy tinh thần tức thì tỉnh táo, vội vàng ngồi thẳng người lên, nói:
- Đúng là như vậy, chuyện bé xé ra to, cố làm ra vẻ huyền bí, thật là không hiểu ra sao cả. Trẫm giận chính là vì nguyên nhân này.
Tiêu Phương vội vàng khoát tay nói:
- Lời Uy Quốc công sai rồi. Mỗi một hành động lời nói của Thiên tử đều liên quan đến giang sơn xã tắc. Quần thần bởi vậy thận trọng, dù là nghiêm khắc, cũng là bổn phận của thần tử.
Dương Lăng chất vấn:
- Người làm con cháu, lúc này nên lấy gì làm gốc?
Tiêu Phương đáp:
- Tận hiếu!
- Người làm thần tử, lúc này nên lấy gì làm gốc?
- Tận trung!
- Dương đại học sĩ, Vương thượng thư, các vị đại nhân, à, cả Lưu công công nữa, các ngài nghĩ có đúng không?
Quần thần liên thanh hưởng ứng. Lưu Cẩn cảm thấy hắn đông thổi một quyền, tây đá một cước, nửa ngày cũng không hiểu rõ dụng ý thật sự của hắn, cho nên trong lòng cực kỳ cẩn thận. Tuy nhiên những lời này cũng không sai, không thể không đáp lại, nhưng y lại sợ rơi vào bẫy của Dương Lăng, không dám nói nhiều hơn một chữ, vì thế gật đầu nói:
- Đúng!
Dương Lăng tiếp lời:
- Hoàng thượng thương xót thần tử, xuất phát từ tấm lòng mà làm, ấy gọi là nhân. Tuy lời lẽ thất thố, nhưng chỉ là tiểu tiết, cần gì phải nắm chặt không buông? Hiện tại lấy chuyện gì là quan trọng, chuyện gì cấp bách hơn? Linh cữu của Thái Hoàng Thái Hậu giữ khá lâu rồi, cần phải chôn cất thật long trọng, đưa linh cữu tới Xương Bình hợp táng với Hiến Tông Hoàng đế. Người làm con phải tận lễ, tận hiếu. Nhưng mà bách quan lại phản bác lại Hoàng thượng, không ngừng công kích, nghị hiếu, nghị lễ, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến vận hành chính thể của triều đình, khiến Hoàng thượng không thể tận hiếu, thần tử không thể tận trung, quốc sự gạt sang một bên, mọi người đều khoe khoang miệng lưỡi lợi hại, đây không phải bỏ gốc lấy ngọn sao?
Quần thần nghe vậy im lặng. Chính Đức Hoàng đế há hốc miệng, đầu lông mày thoải mái dựng lên, trên mặt đã tươi hơn.
Dương Lăng khom người nói:
- Theo thần thấy, Quần thần xin Hoàng thượng tự vấn tự xét lại, Hoàng thượng cũng phải biết nghe lời phải, đích thân đỡ linh, trịnh trọng đưa tang, đỡ quan tài tới Xương Bình, nhằm biểu hiện lòng hiếu thuận của Hoàng thượng. Về phần tự trách tội và chấn chỉnh triều chính, thần phụng chỉ tới Bá Châu, lắng nghe dân chúng, đang có một việc cần phải báo cáo Hoàng thượng.
Dương Lăng đem chuyện Tứ đại hại Bá Châu gồm tham quan, thần côn, hưởng mã, sơn tặc liên kết với nhau, hại dân chúng kể lại tỉ mỉ một lượt. Lúc nói tới tận mắt chứng kiến cảnh tượng thê thảm một nhà Ngải viên ngoại bị buộc xâu vào nhau, sắc mặt bách quan biển đổi, Chính Đức Hoàng đế cũng kinh ngạc phẫn nộ.
Lưu Cẩn như bị đóng đinh tại chỗ, cả người căng thẳng cong lại: “Quả nhiên Dương Lăng mượn đề tài để nói chuyện của mình, hắn muốn mượn cơ hội sửa trị ta sao?”
Y nắm chặt hai tay, nhô hai vai lên, một mặt nhanh chóng tìm lý do thoái thác, một mặt chờ Dương Lăng nói đến đề tài chính.
Dương Lăng thuật xong hành vi phạm tội của Tứ đại hại, lại nói đến Hoàng thượng hạ chỉ, lệnh hắn thanh lọc chấn chỉnh lại trị địa phương, tận trừ tai họa, cũng chiêu an đám hưởng mã tặc Bá Châu, ủy thác chức quan, bởi vậy Bá Châu đã được bình yên nói rõ lại rành mạch một lần.
Nói xong toàn bộ, hắn mới vòng lại chuyện tranh luận trong triều, nói:
- Nếu Hoàng thượng muốn tự trách tội và chấn chỉnh triều chính, thần cho rằng bắt đầu từ việc thanh lọc chấn chỉnh lại trị vào tay. Một vùng Bá Châu đã như thế, sao biết địa phương khác dân chúng không bị rơi vào trong nước sôi lửa bỏng? Đã như vậy, Hoàng thượng tiếp thu trung ngôn của thần tử, mà chỉnh lý lại một lời sai lầm, bách quan cũng có thể an tâm chăm lo việc triều chính, có ích với đất nước, có ích cho dân.
Dương Lăng lúc nâng lên cao, lại buông nhẹ nhàng, cho bách quan mặt mũi, cho Hoàng thượng đường lui, muốn Hoàng thượng chôn cất Thái Hoàng Thái hậu long trọng, đỡ linh đến Xương Bình, biểu hiện lòng hiếu thuận của con cháu. Điều này chứng minh Hoàng thượng biết sai, bù đắp sửa chữa tội khinh thị lễ pháp hôm nay.
Muốn y bởi vậy tự xét lại mình? Hừ, đây cũng không phải tự xét lại ư, chấn chỉnh lại trị, trừng phạt tham quan, thủ đoạn nhất quán lệ cũ đều là triều đình thống trị giang sơn đó sao. Lý Thế Dân trị thiên hạ có hai pháp bảo, thứ nhất là "Thanh lại trị", ai dám nói hành vi trọng đại như vậy còn không tỉnh ngộ, cũng biến thành hành động rồi hả? Hoàng thượng nhận sai, cũng có hành động thực tế, ai dám tiếp tục gây rối loạn nữa. Đây không phải là càn quấy, lấy lòng mọi người sao?
Về phần Hoàng thượng, Chính Đức Hoàng đế tức giận nhất đấy. Rõ ràng là y có lòng tốt, cùng lắm chỉ là dùng lẽ không thỏa đáng, vậy mà quần thần trách móc giống như trời đất sụp đổ, bức y hạ chiếu sai lầm. Chính Đức mất mặt mũi, thà rằng một đập vỡ đôi, cũng không chịu nhún nhường. Nay muốn y đỡ linh đến Xương Bình. Y thân là hoàng tôn, vốn nên đưa tiễn linh cữu Hoàng tổ mẫu, hiện tại chẳng qua là đề cao quy cách, trên đường đi thỉnh thoảng đi xuống, mặc đồ tang, đích thân đỡ quan tài đi hai bước, đây có tính là gì chứ. Cháu trai đỡ linh cữu cho bà nội, cũng không có gì hạ giá đấy. Lại để ông ta tự xét sửa đổi, ở đây cũng sửa đổi rồi, chính là thanh trừ hủ bại, chấn chỉnh lại trị, Chính Đức dĩ nhiên có thể tiếp nhận.
Tuy rằng Chính Đức không sợ đám quan lại này uy hiếp, nhưng cứ để việc này găng lên, rơi vào tay người khác trở thành đề tài câu chuyện, trong lòng cũng rất phiền. Vừa nghe biện pháp này có thể tiếp nhận, mặt rồng không khỏi vui mừng:
- Đúng là chỉ có Dương thị Độc có năng lực. Nếu bách quan đều nói được như vậy, không đưa bản mặt đau khổ “âm dương quái khí”, trẫm cần gì trở mặt với họ?
Chính Đức liên tục nói:
- Lời ái khanh rất đúng, trẫm đồng ý. Các ái khanh còn lời gì muốn nói không?
Quần thần ngơ ngác nhìn nhau, tuy rằng làm như vậy vẫn chưa thỏa đáng với yêu cầu của mọi người, nhưng nếu cứ tiếp tục cứng rắn gây loạn nữa, sự việc cũng chưa chắc đã giải quyết viên mãn hơn. Dù là cứu được hơn một trăm cái mông ở ngoài cửa cung, cũng không hề thức thời khi tiếp tục giằng co với Hoàng thượng. Vì thế quần thần đều đồng thanh nói:
- Hoàng thượng anh minh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.