Ngoài Ngọ môn, Đông Xưởng Phiên tử, Cẩm Y thị vệ, các tướng quân khôi ngô đã bố trí thành từng ban, xếp hàng chỉnh tề, chỉ đợi Ti Lễ Giám phái người đến là chính thức chấp hình. Đúng lúc này, một đội kiện kỵ phi như bay tới, vó ngựa đạp trên đá xanh, vang rền như tiếng sấm.
Thiên hộ Cẩm Y Vệ Thạch Văn Nghĩa nghe thanh âm, nhìn thấy là một hàng khoái mã, lập tức mang theo một đội thị vệ ra ngăn đón, tay đè chuôi đao, ngạo nghễ đứng thẳng, cao giọng quát:
- Phía trước là Ngọ môn trọng địa, quan viên văn võ xuống ngựa…
Vừa mới nói xong, y liền thấy rõ đi trước nhất là Dương Lăng, mà đi sau nửa đầu ngựa là một người đàn ông khôi ngô, tay cầm thiết bổng đen thùi. Cảnh tượng rõ mồn một trước mắt như thế, nào ai còn dám kiêu ngạo. Thạch Văn Nghĩa sợ hãi quay đầu chạy, khiến cho quan binh Cẩm Y Vệ đi bên cạnh y sửng sốt giật mình.
Thạch Văn Nghĩa chạy vài bước, nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau càng ngày càng gần, lo sẽ bị khoái mã đạp đến, y vội vàng né tránh sang bên cạnh, lại nghe tiếng vó ngựa đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn đã thấy Dương Lăng đã dừng ngay bên, cười dài xoay người xuống ngựa nói:
- Thạch đại nhân, đã lâu không gặp...
Thạch Văn Nghĩa thấy binh lính của mình vẻ mặt kỳ lạ nhìn mình, không khỏi vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không dám thất lễ với Uy Quốc công, đành phải nhịn cơn tức chắp tay trước ngực thi lễ nói:
- Ty chức ra mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-ve-thoi-minh/738040/chuong-355-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.