Chương trước
Chương sau
“Chẳng… Chẳng lẽ không phải sao!” Cô ưỡn ngực ngẩng đầu, chẳng lẽ cô nói sai chắc?! Á, sao cô phải sợ anh ta chứt Lương Tiểu Ý càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, dũng khí của một người đều do bị ép mà có, khi con người ta đi tới ngõ cụt cho dù là người đó nhát gan tới mức nào cũng có thể trở lên kiên cường, huống hồ là Lương Tiểu Ý vốn không hề nhát gan, cô chỉ là dễ mềm lòng mà thôi, vì vậy khiến cho mọi người lầm rằng cô nhát gan.
Nếu như cô thật sự là người nhát gan thì cô là sao có thể tự mình chịu đựng được đau khổ mà người bình thường không thể chịu đựng được nhiều năm như vậy? Sao có thể vẫn luôn dùng con người thật của chính mình đối mặt với lời đồn nhảm? Sao có thể kiên trì giữ vững trái tim mình khi đứng trước sự chất vấn cùng với sỉ nhục của người mình yêu nhất?
Nếu đổi lại là người bình thường có lẽ đã sớm gục ngã.
Cô đột nhiên ngẩng phắt đầu lên một cách đầy căm hờn, bên trong đôi mắt long lanh là những đốm lửa giận không ngừng nhảy nhót. Vẻ đẹp của ánh mắt ấy giống như nét đẹp của ngọn lửa lớn càng cháy lại càng hừng hực.
“Chẳng lế tôi nói sai hay sao?” Lương Tiểu Ý đột nhiên cao giọng nói. Nước mắt không ngừng rơi xuống, cô trách mình không đủ mạnh mẽ, chỉ cần đối mặt với anh là lại để nước mắt rơi xuống!
Cô giơ cánh tay lên lau mạnh nước mắt trên mặt, mạnh đến nỗi giống như dùng hết tất cả sức lực của bản thân. Còn việc mắt có thể bởi vậy mà bị thương hay không, cô hoàn toàn không có thời gian để suy nghĩ tới, vì trong đầu cô chỉ quanh quẩn suy nghĩ không thể lại chịu thua trước anh! Không có cơ hội cho anh cười cợt cô lần nữa!
“Tô Lương Mặc, tôi có nói sai không?” Lương Tiểu Ý ngửa đầu lên chất vấn anh, khoe mi đã lau khô nước mặt nhưng lại đỏ hoe như mắt thỏ. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh cúi đầu xuống xem cô, đôi mắt của cả hai người đều đong đầy cảm xúc. Nếu như Lương Tiểu Ý là giận dữ, là uất ức, là không cam lòng; vậy Tô Lương Mặc là phức tạp, khó hiểu và do dựt “Lúc bảy tuổi, rõ ràng tôi gặp anh trước. Trung học, tôi lại một lần nữa gặp anh. Khi anh bước về phía tôi, tôi đã ngỡ rằng anh nhận ra tôi! Vào cái đêm tuyết rơi anh cứu tôi ra khỏi căn phòng vệ sinh ấy, tôi chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như lúc ấy! Rõ ràng tôi là người gặp anh trước! Nhưng sao ông trời lại đùa giỡn với tôi như vậy chứ! Người mà tôi yêu lại yêu bạn của tôi! Tôi cũng cảm thấy tủi thân, cũng cảm thấy không công bằng mài Rõ ràng tôi gặp anh trước!
Nhưng tôi cũng hiểu, tình yêu chẳng phân biệt ai đến sớm ai đến muộn, ai trước ai sau, yêu chính là yêu, không yêu chính là yêu. Vì vậy tôi giấu hết tình cảm của mình vào sâu trong lòng, không nói với bất kỳ ai. Tôi nghĩ răng mình không nói với ai thì chuyện này sẽ giống như đá chìm đáy biển, không có bất cứ người nào biết.
Nhưng tôi sai rồi! Tôi cực kỳ sail Hóa ra đã có một người biết ngay từ lúc đầu!
Ôn Tình Noãn, chính là Ôn Tình Noãn lương thiện trong lòng anh, chính là cô ta! Bởi vì chúng tôi là “bạn thân”, bởi vì chúng tôi rất “thân thiết”, vì vậy cô ta có thể đọc trộm nhật ký của tôi, vì vậy cô ta có thể không chút áy náy đem chuyện tôi thích anh nói cho tất cả mọi người! Cũng vì vậy!” Cô nói đến đây, những giọt nước mắt vô tích sự lại rơi xuống, đôi mắt cô nhìn về phía anh tràn đầy sự cứng cỏi và thù địch: “Cũng vì vậy trong buổi liên hoan tốt nghiệp cấp ba tôi mới uống say!”
Anh hiểu rồi chứ?
“Anh cho rằng tôi muốn uống say để tỏ tình với anh ư? Anh cho rằng tôi không khó chịu sao khi bị mọi người mắng thẳng vào mặt là kẻ thứ ba sao?” Cô vừa khóc vừa nói: “Còn nữa, anh cho rằng tôi đã giấu chuyện này trong lòng lâu như vậy, nhưng lại chọn lúc đó để nói với anh, nói với mọi người… có hợp lý không?”
Tô Lương Mặc đứng im, cơ thể cao to không chút lay động. Anh nhìn chăm chằm vào người con gái chỉ cao tới lồng ngực mình, đáy mắt tối tăm thâm trầm phức tạp, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Lương Tiểu Ý đứng rất gần anh, nhưng cô vẫn không nhìn rõ được những cảm xúc trong đó.
Cô cười một cách đầy tự giễu… Cô có bao giờ nhìn thấu được người đàn ông này đâu cơ chứt Những lời nói kia, cô gần như phải dùng hết dũng khí cả cuộc đời mới có thể nói ra, cô không đơn giản chỉ trần thuật lại một sự thật, mà cô càng giống như trút hết cõi lòng. Cô cũng đau, cũng tủi thân, mọi chuyện xảy ra đến tận ngày hôm nay, thậm chí sau khi nhận hết những uất ức kia, cô vẫn không hiểu mình đã làm sai điều gì.
Mọi người đều cho rằng Ôn Tình Noãn biến thành người thực vật là lỗi của cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.