Vậy xin hỏi, nỗi đau da thịt giống như tra tấn người bình thường khó lòng chịu nổi mà cô phải chịu đựng mười bảy năm trời này là lỗi của ai?
Cô rất mệt mỏi, nhưng cô lại không muốn kết thúc như vậy. Không phải anh một mực luôn miệng nói cô là người phụ nữ lòng dạ độc ác hay sao? Không phải anh vẫn luôn chụp nên đầu cô cái mũ “hại Ôn Tình Noãn thành người thực vật” ư?
Cô phải nói!
Hôm nay cô nhất định phải nói!
“Sao ông trời lại đùa giỡn tôi như vậy chứ! Tôi ngỡ rằng anh là hoàng tử bạch mã của tôi, nhưng hóa ra anh lại là Romeo của người khác. Tôi cho răng mình là người gặp anh trước, hơn nữa anh còn để lại cho tôi một chiếc khuyên tai cực kỳ đặc biệt, cực kỳ đẹp đẽ, tôi đã ngỡ rằng đó là anh muốn hẹn gặp lại tôi một lần nữa! Tôi đã thầm mơ mộng một ngày nào đó có lẽ anh lúc bảy tuổi ấy không hề chán ghét tôi.
Tôi cho rằng sau khi kết hôn, khi anh bắt đầu đối xử tốt với tôi ấy, là anh thật lòng đối tốt với tôi. Hóa ra tất cả đều chỉ là âm mưu trả thù của anh. Anh chỉ muốn khiến tôi hối hận vì đã thương tổn Ôn Tình Noãn, nhưng tôi thật sự thương tổn cô ta sao?”
Cô lớn tiếng chất vấn, kích động đến mức khom người lấy một hộp gỗ từ trong vali rồi mở nó và lấy ra một hộp trang sức.
Cô đưa chiếc hộp trang sức đó đến trước mặt Tô Lương Mặc, nhưng anh chỉ thờ ơ, đứng im tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-tan-vo-yeu-tong-tai-xin-dung-hoi-han/972920/chuong-282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.