🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mười một giờ, cuộc tụ họp kết thúc.

 

Sau khi ra khỏi quán bar, tôi cùng các đồng nghiệp lục tục tạm biệt.

 

Cố Chiêu Diễn khoanh tay, đứng cạnh xe ô tô chờ tôi.

 

Xem ra anh định đưa tôi về nhà.

 

Như vậy cũng tốt, tôi có thể trực tiếp hỏi anh về hạng mục của công ty. Chỉ cần anh có thể cho tôi câu trả lời thuyết phục, cho dù kết quả không tốt tôi cũng có thể báo cáo lại cho trưởng nhóm.

 

“Anh có lái xe được không, có muốn gọi dịch vụ lái xe thuê không?” Tôi đi qua hỏi anh.

 

Dù sao vẫn nên tuân thủ luật an toàn giao thông.

 

“Không cần đâu, tôi không uống rượu.” Anh lắc đầu.

 

Người này, không uống rượu mà lại chạy đến quán bar?

 

Sẽ không phải có ý gì với tôi chứ?

 

Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một suy nghĩ hão huyền, lại vội vàng phủ nhận, người ta là công tử tập đoàn Cố thị đấy, ngay cả Tôn Kiêu Kiêu cũng không vừa mắt nữa kìa, tôi cũng thật biết tự dát vàng lên mặt mình quá.

 

Hơn nữa, anh biết rõ tôi cùng Lục Vân Điền có quan hệ gì, làm sao có thể chứ.

 

Vừa mở cửa xe, lại nghe một giọng nói nhu hoà, “A Diễn.”

 

Tôi xoay người lại.

 

Tôn Kiêu Kiêu đang đứng đối diện Cố Chiêu Diễn, cảm xúc trên mặt dường như có chút đau thương nhàn nhạt, muốn nói lại thôi.

 

Cố Chiêu Diễn ngoài ý muốn nhìn thấy cô ta: “Kiêu Kiêu, sao em lại ở đây?”

 

Tôn Kiêu Kiêu đang định trả lời, liếc mắt nhìn thoáng qua tôi đang đứng ở cửa xe cạnh ghế phó lái.

 

Cô ta đầu tiên có chút nghi hoặc, sau đó vẻ mặt dần lạnh đi, ánh mắt nhìn về phía tôi vừa lạnh lùng vừa căm ghét, hoàn toàn tương phản với thái độ dịu dàng hào phóng của lần trước đó.

 

Tôi không khỏi cảm thấy xấu hổi, vẫn kiên trì chào hỏi cô ta: “Tôn tiểu thư.”

 

Tôn Kiêu Kiêu không đáp lại tôi, chỉ nhìn về phía trước, thanh âm lạnh nhạt, “A Diễn, anh có biết cô ta là ai không?”

 

Cố Chiêu Diễn mặt mày lạnh lẽo, có chút âm trầm: “Em đi một mình sao?”

 

Cô ta không để ý lời anh vừa nói, nhìn tôi khinh miệt, “Cô ta ở bên Lục Vân Điền hai năm, gần đây mới bị đá! Sao, anh có sở thích nhặt lại sao?”

 

Hoá ra đúng như lời của Cố Chiêu Diễn đã nói, Tôn Kiêu Kiêu quả thật đã sớm biết mối quan hệ của tôi với Lục Vân Điền.

 

Nghĩ đến dáng vẻ cô ta trước kia thân thiện chào hỏi, thật là làm khó cho cô ta rồi, diễn đạt như vậy.

 

“Em say rồi.” Cố Chiêu Diễn trầm giọng nói, vẻ mặt lạnh băng, có vẻ rất không vừa lòng.

 

Tôn Kiêu Kiêu cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén thẳng tắp b.ắ.n về phía tôi, từng bước một đi tới, “Công phu câu dẫn nam nhân của Triển tiểu thư đây quả là lô hỏa thuần thanh, khó trách được Lục Vân Điền đối với cô nhớ mãi không quên, tôi còn thật hiếu kì, cô làm sao trèo lên cành cao Cố…”

 

“Tôi đưa em về.” Không đợi cô ta nói xong, Cố Chiêu Diễn lập tức đi tới, mở ra cửa xe ở ghế sau.

 

“Anh gấp cái gì, em còn chưa nói xong mà.” Tôn Kiêu Kiêu xuỳ một tiếng, nhăn mặt với Cố Chiêu Diễn, giọng nói hết sức trào phúng: “Cô ta bị Lục Vân Điền ngủ hai năm, anh cũng không ngại bẩn sao? Cố Chiêu Diễn, anh bị sao thế, sớm biết vậy em đã ngủ với Lục Vân Điền vài lần, không phải anh cũng sẽ kính trọng em sao.”

 

“Em không muốn về, vậy chúng tôi đi trước.” Cố Chiêu Diễn ngữ khí bình thản, áp suất quanh người trở nên lạnh lẽo, sau đó quay đầu nói với tôi: “Mau lên xe đi.”

 

Ánh mắt oán hận không thôi của Tôn Kiêu Kiêu lập tức b.ắ.n lại phía tôi.

 



Do dự hai giây, tôi không nói một lời, mở cửa xe, ngồi xuống.

 

Chiếc xe khởi động, lướt như bay trên đường.

 

Tôi tựa lưng vào ghế ngồi, nhớ tới ánh mắt vừa rồi Tôn Kiêu Kiêu nhìn tôi, trong lòng thổn thức.

 

Tôi ở cạnh Lục Vân Điền hai năm, cô ta biết nhưng không hề tức giận.

 

Đêm nay chẳng qua bị cô ta bắt gặp tôi cùng Cố Chiêu Diễn cùng nhau đến quán bar, thế nhưng lại muốn không đội trời chung với tôi.

 

Hay là người cô ta yêu thật lòng là Cố Chiêu Diễn?

 

Vậy vì sao lại muốn đính hôn với Lục Vân Điền?

 

Kì lạ thật.

 

Quên đi, cô ta có đính hôn với ai cũng chẳng liên quan gì đến tôi.

 

“Cô có sao không?” Cố Chiêu Diễn đột nhiên hỏi tôi.

 

Tôi lấy lại tinh thần, lên tiếng, “Tốt lắm.”

 

“Thật xin lỗi.” Anh dường như cảm thấy áy náy, “Tôi thay Tôn Kiêu Kiêu xin lỗi cô, cô đừng để bụng.”

 

“Anh không cần xin lỗi tôi, huống hồ gì những gì cô ta nói đều đúng.” Tôi thản nhiên nói, nếu là chuyện bản thân đã làm, vì sao không thể thẳng thắn đối diện chứ.

 

Lần này đến lượt Cố Chiêu Diễn trầm mặc.

 

“Anh là bạn trai cũ của Tôn Kiêu Kiêu sao?” Nói thật, vấn đề này tôi rất hiếu kì.

 

À, còn một Lục Vân Điền ở giữa nữa chứ.

 

Anh lắc đầu, “Không.”

 

“Chính là hai người thoạt nhìn lại càng giống một đôi yêu nhau đến c.h.ế.t đi sống lại.”

 

Cố Chiêu Diễn đáp lại tôi bằng một ánh mắt bất lực, “Mắt cô có vấn đề gì vậy?”

 

Thôi được rồi.

 

Xem ra là Tôn Kiêu Kiêu đơn phương mà thôi.

 

Đột nhiên nhớ tới những truyện đam mĩ trước kia đã đọc qua, suy nghĩ của tôi càng táo tợn, trêu ghẹo nói: “Chẳng nhẽ người anh thích là Lục Vân Điền?”

 

Xe chạy vững vàng trên đường đột nhiên lạng một cái, giống như người cầm lái bị kinh hách.

 

“Cô đừng nói ra những câu kinh động như vậy được không?”

 

Tôi ngượng ngùng cười cười, “Xin lỗi, xem ra là tôi đã suy nghĩ nhiều rồi.”

 

Trước kia tôi cảm thấy, chuyện Lục Vân Điền sẽ là người yêu mà không có được quả là khó tin.

 

Đêm nay, tận mắt chứng kiến Tôn Kiêu Kiêu - người được coi là nữ thần, vì yêu mà hoàn toàn đánh mất hình tượng, tính cách vặn vẹo, cũng có người đàn ông không thể chinh phục, tôi quả là ếch ngồi đáy giếng rồi.

 

Vốn đang muốn hỏi Cố Chiêu Diễn về hạng mục của công ti, nhưng mãi cho đến khi chiếc xe dừng ở cửa hoa viên, tôi vẫn không có được cớ để nói với anh chuyện này, chỉ có thể nuốt lại lời muốn nói vào trong bụng.

 

Liên tục đi nhờ người ta ba lần, tôi cũng rất ngại, sau khi nói cảm ơn xong lại khách sáo hỏi một câu, “Anh có muốn lên nhà uống trà không?”

 

Sau khi tôi nói xong, lập tức ý thức có điều không ổn.

 

Thứ nhất, bây giờ cũng đã muộn.



 

Thứ hai, thân phận của tôi và anh khác biệt.

 

Có trời đất chứng giám, tôi chỉ thuận miệng khách sáo chút thôi, không hề có mục đích nào khác.

 

Cố Chiêu Diễn nâng mắt nhìn tôi.

 

Còn không chờ anh trả lời, tôi nhanh nhẹn nói thêm: “Ờ… Cũng đã muộn rồi nhỉ, tôi hiểu mà, nếu không cứ để hôm nào đi.”

 

Tôi vội vội vàng vàng tự quyết, khiến cho anh nhất thời bật cười.

 

Ý cười như gió xuân lướt qua trên mặt, rất rõ ràng.

 

Tôi cảm thấy mình đúng là ngu ngốc mà.

 

“Quả là hôm nay đã muộn rồi, để hôm khác đi.” Thanh âm từ tính vang lên.

 

Tôi nhẹ nhàng thở ra, nghĩ một đằng nói một nẻo, gật đầu, “Được, vậy để hôm nào tiện.”

 

Sau đó, nhìn theo anh lái xe rời đi.

 

Cuối tuần, tôi theo thường lệ mang theo chút bánh ngọt và hoa quả đến viện phúc lợi Vinh Hi Lộ, bất ngờ nhìn thấy toà nhà chờ đang được sửa sang.

 

Chẳng lẽ, tập đoàn Cố thị đồng ý bỏ vốn ra sửa sang kí túc xá cho viện phúc lợi? Nhưng lần trước không phải Cố Chiêu Diễn nói còn phải xem xét thêm sao?

 

Trùng hợp gặp được Lý viện trưởng, tôi hỏi ra nghi vấn của bản thân.

 

Bà ấy cũng có chút nghi hoặc nhìn tôi: “Ngày hôm đó A Diễn đã nói Cố thị đồng ý rót vốn cho viện phúc lợi, không chút do dự.”

 

Cho lên lúc đó anh lừa tôi sao?

 

Tôi nhớ lại biểu tình của đối phương lúc đó, đúng là có khả năng này.

 

Chỉ là, vì sao Lý viện trưởng lại gọi Cố Chiêu Diễn là A Diễn? Hai người họ rất thân thiết sao?

 

“Đương nhiên, trước đây A Diễn ở viện phúc lợi này sáu năm, sau đó mới được cha cậu ấy đón đi.”

 

Tôi bị lời của Lý viện trưởng khiến cho hoảng sợ.

 

Cố Chiêu Diễn trước đây đã ở viện phúc lợi sáu năm?

 

Anh không phải con của Chủ tịch tập đoàn Cố thị sao?

 

Giống như biết tôi đang suy nghĩ gì, Lý viện trưởng khẽ thở dài, “A Diễn vừa sinh ra không bao lâu đã bị mẹ đặt ở cửa viện phúc lợi, còn bà mẹ không biết tung tích. Sáu năm sau, Chủ tịch Cố thị tìm được con ruột của mình, mới đến nơi đón thằng bé về.”

 

“Vậy phu nhân hiện tại của tập đoàn Cố thị…” Tôi khẽ hỏi.

 

Lý viện trưởng lắc đầu, “Không phải mẹ ruột của A Diễn.”

 

Thật đúng là khiến người ta không thể ngờ tới.

 

Không thể tưởng tượng được, thiên chi kiêu tử như Cố Chiêu Diễn lại là nhân vật chính, ở viện phúc lợi sáu năm.

 

“Kia, cây dương mai kia, trước đây mỗi khi chơi trốn tìm, Chiêu Diễn đều thích trèo lên cây để trốn, tôi vẫn nhớ rõ mà.”

 

Hoá ra là như thế.

 

Lần trước anh nói trước kia mỗi lần chơi trốn tìm thường trèo lên cây, hoá ra chính là cái cây này.

 

Trong đầu nhớ lại vẻ tươi cười của Cố Chiêu Diễn khi ngồi trên tán cây, trong lòng tôi không biết là cảm xúc gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.