“Đang nghĩ gì thế?”
Tôi hồi phục tinh thần, lắc đầu: “Không có gì.”
“Vẫn đưa cô đến hoa viên Hương Tạ sao?” Anh lại hỏi.
“Phải.”
Anh dùng câu hỏi, chứ không phải khẳng định, chắc cũng biết chuyện tôi và Lục Vân Điền đã tách nhau ra.
Cũng phải, vốn bọn họ đều nằm trong một vòng quen biết, sao có thể không biết chuyện này chứ.
Trong xe im lặng một lát.
“Bằng không chúng ta đến chỗ lần trước ăn mì bò đi.” Cố Chiêu Diễn hỏi ý kiến tôi.
Vị công tử này còn thích bình dân mĩ thực nữa sao?
Nhưng tôi lắc đầu, “Hôm nay muộn rồi, để hôm khác đi.”
Anh dường như có chút thất vọng, nhưng lập tức cười nói: “Được.”
Không lâu sau, Lục Vân Điền phái trợ lí đưa cho tôi một tấm thẻ.
Không có mật khẩu.
Tôi khi tra thông tin, không khỏi giật mình, con số vượt xa sự tưởng tượng của tôi.
Trước kia, thời điểm còn đi học là lúc tôi khốn khó nhất, một ngày làm thêm hai công việc cũng không đủ lo tiền thuốc cho bà, lúc đó ước mơ lớn nhất của tôi là trở thành người giàu có.
Bây giờ rốt cục không cần vất vả lấy lòng ai khác nữa, trong lòng lại có chút buồn bã mất mát.
Ngẫm lại thì bản thân đúng là tương đối quái dị.
Bắt đầu thế nào, thì cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-sang-den-ben-em/3732543/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.