Mấy ngày trôi qua, trưởng nhóm uyển chuyển hỏi tôi về hạng mục của công ty với tập đoàn Cố thị có tin tức gì chưa, tôi mới nhớ tới chuyện này, đành phải xấu hổ nói với trưởng nhóm rằng tôi còn chưa kịp hỏi.
Hắn cũng tương đối ngại ngùng, “Không sao không sao, cũng không cần gấp, lúc nào cô tiện thì hỏi cũng được.”
Trưởng nhóm đi rồi, tôi mở wechat, dừng trên khung trò chuyện với Cố Chiêu Diễn cả nửa ngày, cuối cùng vẫn không hỏi.
Buổi tối, Lý Vi Nhiên gọi điện thoại tới, hỏi tôi có muốn đi ra ngoài không, cô ấy đang ở số Một Công Quán.
Số Một Công Quán là căn cứ của đám người Chu Nhược Bạch, trước kia khi còn ở bên cạnh Lục Vân Điền tôi đã không ít lần tới đó.
Nhưng bây giờ… tốt nhất nên tránh chỗ đó ra.
Đang muốn từ chối, dường như tôi lại nghe được giọng của Cố Chiêu Diễn.
Nhớ tới chuyện hôm nay trưởng nhóm nói, lời đến bên miệng lại bị nuốt xuống, tôi sửa miệng hỏi: “Vừa rồi là ai đang nói chuyện thế?”
“Vừa rồi hả?” Đối phương à một tiếng, “Là Cố Chiêu Diễn cùng Chu Nhược Bạch, bọn họ đang bàn chuyện làm ăn.”
Cố Chiêu Diễn quả nhiên ở đó.
Tự hỏi một chút, tôi nói với Lý Vi Nhiên lát nữa sẽ đến, sau đó cúp máy.
Nửa tiếng sau, tôi lái xe đi vào số Một Công Quán.
Nơi này là câu lạc bộ, tôi cũng không phải là hội viên, cũng may quản lí ở đại sảnh trước kia rất quen thuộc với Lục Vân Điền, nhận ra tôi, nên khách khí đưa tôi vào thang máy.
Tôi cảm ơn quản lí, sau đó ấn tầng ba.
Mới vừa ra khỏi thang máy, ngay ở hành lang tầng ba tôi nhìn thấy Lục Vân Điền mặc một bộ đồ chơi thể thao, trên tay cầm theo vợt tennis, dường như có hẹn với ai.
Tôi muốn bỏ đi, nhưng cũng không còn kịp nữa.
Hắn hiển nhiên đã trông thấy tôi.
Tôi chỉ đành kiên trì, xấu hổ đứng tại chỗ.
Đây là cái vận số gì chứ, đến đóng phim cũng không trùng hợp kịch tính vậy đi. Tôi cảm khái.
Sự kinh ngạc trên mặt Lục Vân Điền cũng không ít hơn tôi bao nhiêu, nhưng hắn lập tức khôi phục tự nhiên, đi về phía tôi.
“Gần đây có khỏe không?” Lục công tử lịch sự hàn huyên.
Sau khi chia tay, hắn đối với tôi khách khí không ít.
“Rất tốt, anh thì sao?” Tôi cũng khách khí đáp lại.
Đối phương gật đầu, “Tôi cũng rất tốt.”
Ok, hàn huyên xong.
Tôi đang nghĩ ngợi nên nói thêm điều gì mới có thể khiến cho đôi bên thoải mái mà không quá mất lịch sự, Lục Vân Điền lại hỏi: “Hôm nay tìm tôi có chuyện gì không?”
Tôi ngẩn người, lát sau mới phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng giải thích. “Không có, em đến tìm Vi Nhiên.”
Lục Vân Điền cũng ngẩn người giống tôi, trên mặt dường như xẹt qua chút thất vọng, nhưng nháy mắt đã biến mất, “Hôm nay Vi Nhiên đến đây chơi sao?”
“Phải, cậu ấy vừa mới gọi điện thoại cho em.”
Đối thoại chấm dứt, không khí lại yên tĩnh.
Tôi đang nghĩ câu tiếp theo, một giọng nói dịu dàng vang lên phá vỡ sự yên lặng, “Triển Nhan.”
Tôi quay đầu nhìn lại.
A Di Đà Phật, cuối cùng cũng có người đến cứu.
“Cố Chiêu Diễn, anh chờ tôi chút.” Nói xong, tôi ngại ngùng nói với Lục Vân Điền: “Cái đó, vậy em đi trước.”
“Em quen Cố Chiêu Diễn?” Thần sắc Lục công tử có chút kì quái.
Không chờ tôi trả lời, hắn xuỳ một tiếng cười nhạo, “Lý Vi Nhiên giới thiệu để hai người quen nhau?”
Ý tứ của Lục Vân Điền tôi hiểu rất rõ.
Hắn đại khái cho rằng Lý Vi Nhiên là bà mối dẫn dắt tôi cùng Cố Chiêu Diễn.
Có lẽ trong cảm nhận của Lục Vân Điền, tôi cũng chỉ đến thế mà thôi.
Không muốn tốn công giải thích, tôi chỉ gật đầu, sau đó định đi.
“Triển Nhan.” Lục Vân Điền giữ chặt cánh tay tôi. “Em không hợp ở cạnh Cố Chiêu Diễn, hiểu ý của tôi chứ?”
“Hiểu.” Tôi không chút do dự trả lời.
Thấy tôi trả lời sảng khoái như vậy, hắn ngược lại có chút nghi hoặc, “Em hiểu?”
“Đương nhiên.” Tôi cười với hắn.
Cùng Cố Chiêu Diễn đi vào một phòng trà, Chu Nhược Bạch, Lý Vi Nhiên đều ở trong này, hai người khác cũng là người quen.
“Sao bây giờ cậu mới đến?” Lý Vi Nhiên nhìn thấy tôi liền thở ra một hơi nhẹ nhõm, cùng một đám nam nhân nói chuyện công việc, cô ấy đã sớm chán muốn ch//ết.
“Tớ bị tắc đường.” Tôi cũng có chút mệt mỏi, bốn là quãng đường bốn mươi phút, hôm nay lại mất đến một tiếng rưỡi.
Cô ấy cầm túi xách, vẻ mặt hớn hở, “Hai chúng ta đến spa đi, để kệ mấy bọn họ ở đây nói chuyện công việc là được.”
Tôi nhìn Cố Chiêu Diễn, vừa lúc anh ta cũng nhìn về phía này.
Quên đi, chuyện hạng mục của công ty cũng không cần gấp gáp trong lúc này, lát nữa đi về hỏi anh ta là được.
“Cô ăn cơm chưa?” Cố Chiêu Diễn hỏi tôi.
Nói mới nhớ, tôi còn chưa ăn cơm chiều.
Vì thế lắc đầu.
“Vừa khéo tôi cũng chưa ăn, chúng ta đi xuống tầng dưới ăn cơm.” Anh nói.
Tầng hai vừa có đồ ăn Trung Quốc, vừa có cơm Tây.
Vừa dứt lời, Chu Nhược Bạch cùng hai người khác đều sang phía nhìn tôi cùng Cố Chiêu Diễn.
Những người này tất nhiên biết trước kia tôi và Lục Vân Điền là mối quan hệ gì, lúc này ánh mắt bọn họ vừa hoang mang vừa ngoài ý muốn.
Ngay cả ánh mắt của Vi Nhiên cũng xẹt qua b.ắ.n lại giữa Cố Chiêu Diễn và tôi.
Tôi có chút quẫn bách.
Thần sắc của Cố Chiêu Diễn thật ra lại rất tự nhiên.
Chu Nhược Bạch cười cười, “Tôi đây cũng chưa ăn đâu, nếu không cùng đi nhé.”
Kết quả là, một đám người kéo nhau xuống dưới tầng hai ăn cơm Tây.
Vừa ngồi xuống, Lý Vi Nhiên đã ghé sát tai tôi, sắc mặt nghiêm túc, lặng lẽ hỏi: “Cậu và Cố Chiêu Diễn là sao?”
“Bọn tớ thì có chuyện gì được?” Tôi bình tĩnh đáp lại.
“Đừng nói nhảm đi.” Cô ấy rõ ràng không tin.
Tôi: “…”
Mấy người đàn ông một mực tán gẫu việc đầu tư, tôi cùng Vi Nhiên cũng trò chuyện không ngừng. Cô ấy vẫn hứng trí bừng bừng muốn moi ra xem tôi cùng Cố Chiêu Diễn rốt cục có gian tình hay không.
Đương nhiên, bị tôi nhất nhất phủ quyết.
Thời điểm sắp ăn xong, Lục Vân Điền không biết từ đâu đi tới.
Hắn đã đổi sang quần áo khác, có thể là vừa chơi tennis xong, cùng bạn bè xuống ăn chút gì đó.
Tuy chào hỏi với Chu Nhược Bạch, nhưng ánh mắt của Lục Vân Điền lại rơi xuống người tôi, “Mọi người ăn xong rồi hả? Vừa lúc, Triển Nhan, tôi đưa em về.”
Tôi không hiểu. Vô duyên vô cớ muốn đưa tôi về?
Chưa kể, tôi còn có việc muốn nói với Cố Chiêu Diễn.
“Không cần đâu, em tự về được.”
Lục Vân Điền nhíu mày, “Em đến đây như thế nào?”
“Bắt xe tới.”
“Tôi đưa em về.” Hắn nói, ngữ khí không cho phép chối từ.
Không khí trầm xuống.
Cố Chiêu Diễn ngồi cạnh hơi nâng mắt, một đôi mắt thâm thuý yên lặng nhìn tôi không dứt.
Tôi lập tức phản ứng lại: “Ngại quá, lúc nãy em đã đồng ý với Cố Chiêu Diễn, anh ấy nói lát nữa sẽ đưa em về.”
Lục Vân Điền không nói nữa, chỉ là động tác cắn môi của hắn thể hiện lúc này hắn rất không vui.
Quen Lục Vân Điền hai năm, tôi chưa từng từ chối hắn, ngay cả Lý Vi Nhiên cũng thường xuyên cười nhạo tôi trước mặt Lục Vân Điền đúng là chân chó.
Sau khi chia tay, nội tâm phản nghịch dường như cũng bắt đầu thức tỉnh.
“Cậu ấy đúng là đã đồng ý với Cố Chiêu Diễn.” Lý Vi Nhiên ngồi bên cạnh tôi cũng không chút do dự trợn mắt nói dối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]