Khí trời mùa xuân mát mẻ làm bớt đi không ít oi bức trong xe.
Nhưng làn gió nhẹ mát lạnh này, hiện tại cứ như gió mùa Đông - Bắc, làm không khí trong xe đông cứng.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Viên Duy, đến cả tài xế cũng kinh ngạc, cả xe đột nhiên lắc lư một chút.
Đằng sau cũng có vài học sinh, nghe được lời này thì thốt lên:
"Đờ heo! Tớ không nghe nhầm đi..... Đó là đồng phục trường chung ta ư?"
"Con? Có con? Gan hai người kia cũng quá lớn rồi...."
"Cậu có cảm thấy họ nhìn rất quen không?"
"Cậu nhìn ai chẳng quen mắt! Nói chung, hai người này đã gây ra chuyện lớn rồi."
Viên Duy tay cầm sách, mày không nhịn được mà nhíu lại.
Tô Hữu Điềm chớp chớp mắt với anh, ra hiệu tùy theo hoàn cảnh mà diễn với cô.
Viên Duy làm như không thấy, lại khôi phục vẻ mặt không biểu cảm.
Tô Hữu Điềm bồn chồn. Cái người này hiểu hay không hiểu ám chỉ của cô?
Ông già phía trước lúc nãy vẫn luôn hếch mũi lên nhìn Tô Hữu Điềm, thấy cô khóc đến tê tâm liệt phế như vậy, liền cảm thấy chột dạ. Dưới mông lão như là có châm, cứ không ngừng vặn vẹo.
Bác gái nói: "Ông cứ so đo với người nhỏ tuổi cái gì, đem mấy cái đạo lý tốt xấu đấy ra nói cho sướng mồm à?"
Mặt ông lão trắng xanh hết cả lên. Thoáng nhấc mông khỏi ghế ngồi, tròng mắt vẩn đục ông ta đảo loạn:
"Tốt xấu cái gì? Nhỡ đâu là cô ta giả vờ thì sao? Con cái gì mà con!"
Tô Hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509406/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.