Cô vừa định tự thú liền nghe thấy một thanh âm bình đạm: "Không cần, để cháu đưa cô ấy đi."
Nói xong, bóng anh ôm trọn lấy thân hình cô. Cô kinh ngạc, liền thấy Viên Duy ngồi xổm bên người mình, duỗi tay ra mà vững vàng ôm cô lên.
Hương vị tươi mát trên người thiếu niên chui vào mũi cô. Cô âm thầm hít một hơi, nhìn gương mặt Viên Duy cách đó chỉ có gang tấc mà trái tim đến quên cả nhảy lên.
Cánh tay của anh không cường tráng giống như về sau, nhưng thiếu niên vẫn có thể ôm lấy cô một cách vững vàng.
Tô Hữu Điềm cảm thấy như vừa chuyển mắt, mình đã bị ôm tới ngoài xe.
Viên Duy nhấp môi đến gắt gao, đi nhanh như bay. Cổ của anh giống như một chiếc bánh kem đang tỏa ra hương thơm mê người trước mặt Tô Hữu Điềm. Cô chớp chớp mắt, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô.
Tô Hữu Điềm chưa bao giờ biết Viên Duy trẻ tuổi cũng có sức hấp dẫn to lớn như vậy đối với cô. Anh hiện giờ so với lúc trưởng thành không giống nhau, nhưng hiện tại anh vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của cô.
Loại cảm giác này có thể đến từ khả năng trời sinh của anh, cũng có thể đến từ cảm tình của Tô Hữu Điềm đối với anh.
Không cần biết anh trở thành như thế nào, đều có thể làm cô động tâm không thôi.
Chỉ chốc lát, Viên Duy đã đến một ngõ nhỏ không người, buông tay thả cô xuống. Tô Hữu Điềm không có phòng bị mà tí nữa là ngã xuống.
Cô 'A' một tiếng, theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509407/chuong-57-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.