Lý Quyên thấy cô không nói lời nào liền nhăn mày, định giáo huấn cô, không hề nghĩ tới sẽ nghe được một thanh âm nhàn nhạt ở bên cạnh.
"Đi thôi."
Lý Quyên sửng sốt, bà vừa quay đầu thì thấy Viên Duy đã cất gọn hết đồ dùng, gạt Cao Nhất Thành chắn đường sang một bên, dẫn đầu mà đi ra ngoài.
Tô Hữu Điềm hơn nửa ngày mới hết lag, Viên Duy vậy mà bảo cô đi cùng. Cô nhếch môi, chạy bạch bạch đuổi theo sau.
Nửa câu nói của Lý Quyên nghẹn lại trong cổ họng, bèn nói: "Các em định tạo phản có phải không mà dám ngang nhiên trốn học hả?"
Viên Duy không quay đầu lại đáp: "Tìm chủ nhiệm lớp."
Sau đó anh vác cặp sách, mang theo cái đuôi nhỏ Tô Hữu Điềm cùng nhau đi ra ngoài.
Lý Quyên trắng xanh hết cả mặt mày. Quay đầu lại, thấy bọn học sinh xung quanh rúc rích cười khiến bà bùng nổ:
"Nhìn cái gì mà nhìn! Tất cả ngồi hết xuống, giở sách giáo khoa ra: "'Trường than thở lấy dấu nước mắt hề...'. Bắt đầu đọc! "
Các nam, nữ sinh nhanh chóng về chỗ, trên mặt vẫn còn vương ý cười, nhưng miệng đã theo bản năng mà đọc những câu thơ khô khan :
"Trường than thở lấy dấu nước mắt hề,
Ai nhân sinh nhiều gian.
Dư tuy hảo tu khoa lấy ki hề,
Kiển triều tối mà tịch thế..."
(#thgnao: Tui cũng ko biết dịch đoạn này như nào nữa ༎ຶ‿༎ຶ , sorry các bạn)
Tô Hữu Điềm theo Viên Duy ra cửa liền thấy anh lập tức đi về phía cổng trường.
Tô Hữu Điềm ngạc nhiên, chạy nhanh theo sau.
"Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509405/chuong-56-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.