Trong nháy mắt, phòng học tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Chóp mũi của Tô Hữu Điềm tràn đầy cỗ hơi thở của Viên Duy. Nam sinh có mùi hương tươi mát như chồi non vừa nảy mầm trong bụi cỏ ngoài cửa sổ, lại tựa như ý xuân nhè nhẹ được gió dịu dàng mang tới, như có như không mà trêu chọc lòng cô.
Viên Duy mặt không biểu cảm mà nhìn cô. Giống như tùy ý làm bậy ở trên mặt anh không phải là một cô gái mà là một cái cây chọc loạn. Anh rũ mắt, con ngươi nhạt màu không chút gợn sóng được ánh hoàng hôn chiếu vào khiến lòng người mê đắm.
Hai tay Tô Hữu Điềm bưng mặt anh, cảm thấy thời khắc này lòng cô giống như bị gió xuân thổi đi hết mọi lo lắng, chỉ còn sự thỏa mãn tràn đầy.
Cô biết hành vi của mình lúc này rất kì quái. Ở cấp ba bảo thủ có thể coi là đáng khiếp sợ, nhưng giây phút này, cô chẳng nghĩ đến nội quy trường học gì nữa, cũng chẳng màng ánh mắt người khác, trong mắt nàng chỉ chứa hình bóng của hắn, người nam sinh trước mặt hiện tại - chàng trai yêu cô, lăn lộn cô một đời, vừa khiến người yêu, vừa khiến người ghét này.
"Bang!!! "
Nam sinh đầu húi cua vóc dáng cao to vừa nhét giấy cho Tô Hữu Điềm đột nhiên đứng lên, xông tới nắm chặt lấy cánh tay nàng, kéo về phía hắn.
"Cậu không được làm vậy với hắn."
Câu nói này như một tiếng búa vang dội trên chiến trường giằng co, làm chiến trường trở lên càng gay cấn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509404/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.