Nhà lớn nhà họ Viên là một đại trạch xa hoa, từ cổng lớn tới cửa còn phải đi ô tô một đoạn, xuống xe một cái là có thể trông thấy rất nhiều người mặc đồng phục đang bận bịu làm việc, cả đại viện đều ngập trong bầu không khí nghiêm túc mà yên tĩnh.
Tô Hữu Điềm được Viên Duy dắt tay, linh hồn cô suýt nữa đã bị Viên Duy mút mất, lúc này đầu lưỡi tê dại, đầu óc quay quay, tất thảy chung quay đều mông lung như bị phủ một lớp vải sa, lướt qua trước mắt cô.
Viên Duy nắm lấy móng vuốt cô, nói bên tai cô: "Bước vào cửa này rồi, em đừng hòng chạy thoát."
Giọng anh rất trầm, hơi thở lạnh như băng phả lên tai cô, lập tức kéo thần chí Tô Hữu Điềm trở về.
Tô Hữu Điềm giật mình, luôn cảm thấy mình giống như một con rùa đang nằm trong tầm mắt của diều hâu, đối phương chỉ cần nhẹ nhàng khẩy móng một cái là có thể chọc thủng mai rùa mà mình tự cho rằng là kiên cố không gì phá nổi.
Cô nghĩ, Viên Duy hôm nay làm sao thế, cứ như một coi quái thú cuối cùng cũng lộ nanh ra vậy, một con nhím xù lông gai nhọn, trở nên đầy tính công kích một cách khó hiểu.
Hơn nữa, mình chỉ là một con ve chó lẩn trong bộ lông của quái thú, thực sự không muốn cùng anh xông pha chiến đấu chút nào.
Viên Duy thấy Tô Hữu Điềm lại thất thần, trước đây có lẽ chỉ cười xòa cho qua, nhưng lần này lại chăm chú nhìn thẳng vào mắt cô, nói: "Nếu em có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509384/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.