Tô Hữu Điềm bị chộp vào xe như một con heo con, cô nhìn hai người đàn ông vạm vỡ một trái một phải giữ cô, không khỏi lạnh run.
Cô nhìn bên trái, cao to lực lưỡng, mặt đeo kính râm, lại nhìn bên phải, lưng hùm vai gấu, để râu quai nón.
Cô nhìn lại mình, gầy như que củi, sắc mặt trắng bệch.
Không khỏi bi thương tuôn tràn.
Cô đã tạo nghiệt gì vậy trời!
"Thống nhi, chút nữa nếu ta bị vứt xác nơi hoang vu, mi phải cứu ta đó!"
[Ta chẳng biết làm gì hết, có điều ta biết giật điện, có thể trực tiếp giúp cô hỏa táng.]
"... Ta thât muốn mình gặp chuyện bất trắc quá đi mà, ta có chết cũng không bỏ qua cho mi!"
Tô Hữu Điềm nhiefn tên mặt trắng đeo kính ngồi phía trước và ông chú lái xe mặt mũi thật thà. Thoạt nhìn có vẻ hai người họ không có sức uy hiếp gì, nhưng càng nhìn càng thế tên đeo kính giống người lãnh đạo.
Thời khắc mấu chốt, hệ thống không đáng tin cậy, cô phải tự cứu!
Tô Hữu Điềm đạp vào ghế trước một cước, tên đeo kính quay đầu lại, cô bắt đầu nước mắt lã chã:
"Đại ca, sao các anh lại muốn bắt tôi! Tôi dù là một minh tinh nhưng bình thường cần cù tiết kiệm, chịu thương chịu khó, băng thanh ngọc khiết, kính già yêu trẻ, cho tới giờ chưa từng làm gì xấu, quan trọng nhất là, hiện tại trong túi tôi còn sạch hơn mặt tôi, tôi thật sự không có tiền! Nếu các anh muốn tiền, để tôi gọi cho Viên Duy được không? Hắn nhiều tiền lắm!"
Tên đeo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoc-mi-nhe-nhe-thoi-duoc-khong/1509383/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.